Chương 33: (Vô Đề)

Làm sao vậy?

Nguyễn Lệ xoay người lại, nghi hoặc nhìn Bạc Kha Nhiễm, không phải chỉ muốn mượn phòng tắm của em ấy một chút thôi sao, sao lại làm ra bộ dạng như vậy?

"A...... em muốn tắm rửa."

"Chờ chị giải quyết xong là em có thể tắm."

"Chị đi dùng phòng tắm bên ngoài cũng được mà. Hơn nữa, không phải chị nói nhanh một chút sao, em tắm rửa cũng chậm......" Bạc Kha Nhiễm bước vài bước về phía Nguyễn Lệ, ngượng ngùng giải thích.

Nguyễn Lệ nhíu nhíu mày, em ấy tắm rửa chậm, chuyện này cô biết rất rõ.

Vì thế, cô hơi ghét bỏ nhìn Bạc Kha Nhiễm vài lần, lúc này mới đi ra bên ngoài.

"Vậy em còn không nhanh lên?"

"Vâng, em đi liền, đi liền." Bạc Kha Nhiễm nào dám trì hoãn, bước ba bước liền vào phòng tắm, sau khi vào, lập tức xoay người khoá trái cửa.

Sau khi làm xong, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may Lệ tỷ không có thật sự tiến vào, nếu là thật sự đi vào, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Xử lý xong, lúc này cô mới nhớ tới trong phòng tắm còn có Thẩm Dữ, vì thế cô xoay người sang chỗ khác.

Quay người lại liền nhìn thấy anh dựa vào bồn rửa tay phía trước, trên mặt không lộ bất cứ cảm xúc gì, môi hơi hơi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn mình.

Bạc Kha Nhiễm cảm giác được trên mặt mình mặt giống như biến đổi, huống chi hiện tại cô còn không nhìn đến gương.

Thẩm Dữ vươn tay, vẫy vẫy về phía cô, ý bảo cô lại gần.

Bạc Kha Nhiễm nhìn bàn tay anh trắng nõn sạch sẽ không hề tì vết, trong nháy mắt đã bị tay anh hấp dẫn, không tự chủ được liền đi qua phía anh.

Thấy cô nghe lời đi về phía mình, Thẩm Dữ đứng thẳng người, thời điểm cô chỉ còn cách mình một chút, anh đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, xoay người một cái, hai tay chống lên bồn rửa tay, đem cô giam mình trong vòng tay.

Bạc Kha Nhiễm tâm loạn như ma, hô hấp khẩn trương.

Gương mặt anh gần trong gang tấc, mang theo hơi thở nam nhân thành thục, làm trái tim cô không khỏi đập nhanh.

Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mà bàn tay anh đang chống trên bồn rửa tay biến thành ôm lấy eo cô.

Ở bên ngoài giải quyết xong Nguyễn Lệ lại đi đến.

"Kha Nhiễm, em chưa tắm sao?"

"Em...... em tắm......" Nói xong lập tức đẩy Thẩm Dữ ra, duỗi tay mở vòi sen.

Không quá một hồi, hơi nước dần bay lên, nhiệt khí cũng dần dần mờ mịt, trong phòng tắm trở nên ẩm ướt ấm áp.

Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm đứng trong góc tường, đột nhiên cười cười, hỏi.

Không tắm sao?

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ, gò má ửng đỏ.

"Cũng không phải tắm như vậy." Thẩm Dữ tới gần cô, môi dán trên vành tai cô, thấp giọng nói.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy vành tai một trận tê dại, cô lập tức đem tay chống trước ngực anh,

"Anh đừng như vậy......"

Đừng như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!