Chương 32: (Vô Đề)

Thời điểm hai người về đến khách sạn, đã là rạng sáng.

Trên đường trở về, trời đổ mưa không dứt.

Từ trong xe đi ra, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút lạnh, theo bản năng bọc chặt áo khoác ôm lấy người.

Thẩm Dữ rút chìa khoá rồi đóng cửa xe ra sau, lúc này đã tới bên cạnh.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Nghe vậy Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị đi về phía trước, giây tiếp theo tay bị người phía sau giữ chặt, bàn tay được một bàn tay ấm áp khác ôm lấy, tiện đà người phía sau cũng đã lại gần, đưa tay cô nhét vào trong túi áo anh.

Còn lạnh không?

Thẩm Dữ nghiêng đầu, vẻ mặt ôn nhu hỏi.

Trên mặt Bạc Kha Nhiễm lộ ra tia ngượng ngùng, cô cười nhẹ lắc đầu.

Độ ấm trên bàn tay anh thông qua da thịt truyền đến tim cô, vòng tay ấm áp ôn nhu ôm lấy cô, cùng lời nói vô cùng kiên định.

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua sườn mặt kiên nghị, đáy lòng là một mảnh mềm mại.

Cô chưa từng có nghĩ tới cả đời này nhất định phải đi cùng ai đó, nhưng là hiện tại, cô thật sự muốn quãng đời còn lại của mình cùng nắm tay người trước mặt đi qua.

Cô thích ở bên cạnh anh, chỉ cần có anh bên cạnh cô cái gì cũng không sợ, chỉ cần có anh bên canh, cả ngày cô đều nở nụ cười như hoa.

Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ý thức được.

Cô thích Thẩm Dữ.

Nghĩ thông suốt, trong lòng cô như có một dòng nước ấm kích động, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, đôi tay này, cô muốn cả đời cứ nắm chặt như vậy.

Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm đáp lại, xương tay mềm yếu đột nhiên dùng sức nắm chặt tay mình, mang theo ý muốn ỷ lại mãnh liệt.

Đi thôi. Đôi mắt anh vẫn luôn bình đạm đong đầy ôn nhu.

Bạc Kha Nhiễm không ngừng gật đầu.

Hai người cứ như vậy tay nắm tay sóng vai xuyên qua ngầm gara đi về khách sạn.

Rạng sáng nên trong đại sảnh không có nhiều người lắm, hơn nữa hai người cũng không quá nổi bật, vì thế thực mau liền đi lên thang máy.

"Em đi tắm rửa trước đi."

Vừa vào cửa, Thẩm Dữ liền nói với cô.

Bạc Kha Nhiễm không có cự tuyệt, ngoan ngoãn gật đầu, cầm áo ngủ đi về phía phòng tắm.

Chờ Bạc Kha Nhiễm đi vào, lúc này sắc mặt Thẩm Dữ chậm rãi trở nên trầm trọng, anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nơi xa.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.

Lúc ở bệnh viện, khi bác sĩ Tống và ba anh nói chuyện, anh đều nghe thấy được.

Mấy năm nay, thân thể Thẩm Trường Kiến vẫn luôn không tốt, anh vẫn biết sinh lão bệnh tử, đều là chuyện thường tình, kỳ thật trong lòng anh đã sớm chuẩn bị, nhưng thời điểm đến bệnh viện, trái tim vẫn không khỏi lo lắng.

Bạc Kha Nhiễm vừa ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Dữ đứng bên cạnh cửa sổ, dưới ánh đèn nhàn nhạn, thân hình cao lớn của anh càng cô đơn.

Anh cứ đứng như vậy, ngay cả cô đã ra ngoài vẫn không phát hiện, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, cô chậm rãi đi về phía anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!