Chương 17: (Vô Đề)

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vào đi. Thẩm Tư Gia nói.

Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện.

Mũ lưỡi trai cùng khẩu trang màu đen cơ hồ che đi phân nửa khuôn mặt, áo lông vũ màu xám trắng càng làm vóc người anh thêm phần chững chạc.

Cả người anh chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm sắc bén.

Thẩm Tư Gia tươi cười, lấy lòng gọi một tiếng.

Chú nhỏ.

Đôi mắt Thẩm Dữ chỉ dừng lại trên người cô đúng ba giây, nhưng cũng đủ để Thẩm Tư Gia cảm nhận được sự lạnh lẽo, say rượu liền tỉnh vài phần.

Ánh mắt lạnh lẽ như này cô nhận không nổi.

Thẩm Dữ không nhìn Thẩm Tư Gia, mà nhấc chân đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, cả người cô nằm gục trên mặt bàn, thân hình nhỏ nhắn, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Anh đi qua đứng trước mặt cô.

Hai má cô dán trên mặt bàn, gương mặt tinh tế ửng đỏ, anh hơi cúi người, duỗi tay kéo cô ngồi dậy.

"Nhiễm Nhiễm, dậy nào, cần phải trở về." Anh nhẹ giọng gọi nhỏ.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ mở mắt, hai mắt cô phiếm hồng, trong ánh mắt mang theo mê hoặc.

"Sao uống nhiều rượu như vậy?"

Anh ôn nhu hỏi cô.

"Dạ...... Không nhiều lắm, không nhiều lắm......" Bạc Kha Nhiễm mơ hồ lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm.

Thẩm Dữ bất đắc dĩ thở dài, anh duỗi tay cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cả người cô từ trên ghế đứng lên, Bạc Kha Nhiễm đứng không vững, cả người mềm mại đều dựa vào trong lòng anh.

Anh cầm lấy áo khoác lên người cho cô, cũng đem áo lông vũ kéo cao khóa, đội mũ lên liền chê khuất hơn nửa khuôn mặt cô.

Thẩm Tư Gia đem toàn bộ động tác của Thẩm Dữ thu vào trong mắt, không khỏi có chút líu lưỡi.

Chú nhỏ của cô cũng có lúc ôn nhu như vậy sao?

"Chú nhỏ, Tiểu Nhiễm Nhiễm giao cho chú, cháu liền......" Thẩm Tư Gia chột dạ chọc chọc ngón tay làm như sắp rời đi.

Thẩm Dữ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, nói:

"Lần sau không được mang em ấy đi uống nhiều rượu như vậy nữa."

Thẩm Tư Gia sửng sốt, vội vàng gật đầu, trong lúc này, chú nhỏ nói gì thì chính là cái đó.

"Cháu biết rồi ạ, vậy chú nhỏ, cháu......"

"Cháu không phải cũng uống rượu sao, ở chỗ này chờ đi." Hai bàn tay Thẩm Dữ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạc Kha Nhiễm.

Chờ gì? Thẩm Tư Gia có chút mờ mịt nhìn về phía anh.

"Người có thể bồi cháu."

"Người có thể bồi cháu?" Thẩm Tư Gia giống như vẹt lặp lại lời anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!