Chương 15: (Vô Đề)

Hai người triền miên hôn đến khi có tiếng chuông điện thoại mới kết thúc.

Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ làm Bạc Kha Nhiễm tỉnh táo lại.

Cô bỗng chốc mở to mắt, nhìn Thẩm Dữ gần trong gang tấc, theo bản năng duỗi tay đẩy bờ vai anh, đem khoảng cách hai người kéo xa một chút.

Thẩm Dữ luôn luôn đạm sắc môi biến sắc đến đỏ tươi lên.

"Điện...... Điện thoại vang lên......" Cô vừa thở vừa nói không nên lời.

Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn chằm chằm cô, thâm chí còn không để ý tới điện thoại đang kêu không ngừng trong túi.

Bạc Kha Nhiễm bị anh nhìn càng thêm hốt hoảng,

"Điện thoại...... đổ chuông đã lâu, anh không nhận sao?"

Gương mặt trắng nõn của cô đỏ ửng, lúc này cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cắn cắn môi, thời điểm nói chuyện còn mang theo một tia run rẩy.

Không biết vì sao, đáy lòng Thẩm Dữ không khỏi mềm mại.

Anh buông lỏng bàn tay đang đặt trên eo cô, khóe miệng mang theo ý cười, thò tay lấy điện thoại từ trong túi, liếc mắt nhìn tên người gọi trên màn hình.

Dương Cánh.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, bọn họ có nói sẽ thảo luận một chút về các cảnh quay, có thể là đến giờ này còn chưa thấy anh, ông ấy mới gọi điện thoại thúc giục.

Lại lần nữa ngước mắt nhìn phía cô, anh không nhịn được duỗi tay nhéo má Bạc Kha Nhiễm một chút, sau đó quơ quơ điện thoại trong tay, ý bảo anh muốn ra ngoài..

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, liền nhìn thấy một tay anh cầm văn kiện, một tay mở cửa phòng cô, nhanh chóng rời đi.

Nghe âm thanh bước chân càng lúc càng xa, trái tim Bạc Kha Nhiễm hoảng hốt vẫn không có bình tĩnh trở lại.

Cô giơ tay sờ sờ miệng mình.

Nóng bỏng.

Tựa hồ dư âm ôm hôn triền miên còn quanh quẩn nơi đây.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy giống như có thứ gì rối loạn, lộn xộn làm cô có chút mê mang.

Thật lâu sau, cô duỗi tay vỗ vỗ gương mặt mình, không dám nghĩ lung tung nữa.

Nguyễn Lệ luôn rất đúng giờ, đúng sáu giờ sáng liền xuất hiện trước cửa phòng Bạc Kha Nhiễm.

"Bạc Kha Nhiễm, rốt cuộc đêm qua mấy giờ em mới đi ngủ?" Nguyễn Lệ hai tay ôm trước ngực, nhìn đôi mắt vô thần, quầng mắt thâm quầng rất nặng của Bạc Kha Nhiễm, đau đầu chất vấn.

Bạc Kha Nhiễm uể oải ỉu xìu rũ đầu, nhỏ giọng trả lời.

Em cũng không biết.

Lúc đầu cô tưởng mình vừa lên giường liền ngủ, chính là cô nằm một hồi, toàn bộ tâm trí đều là Thẩm Dữ, cứ vậy mất ngủ, ở trên giường trằn trọc.

Nguyễn Lệ nhắm mắt, nỗ lực mà nói cho chính mình, phải bình tĩnh.

Lúc sau, cô liền phân phó Miuni bên cạnh:

"Đắp mặt nạ cho em ý đi, đắp xong rồi trang điểm."

"Đun nóng một chút cho em nhé." Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Miuni.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!