Hai anh em sinh đôi ngay khi vừa mới sinh xong trông thật khó coi.
Những nếp nhăn xấu xí, đôi mắt ti hí, sống mũi lại thấp lẹt tẹt, cái miệng xẹp lép.
Lão Đại so với lão Nhị một người so với một người lại càng thêm xấu xí.
Nhưng xấu hơn nữa cũng chính là ruột thịt của mình, xấu đến mấy cũng phải ôm về nhà nuôi tiếp.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, mấy tháng sau, hai anh em càng ngày càng trở nên xinh đẹp, càng lớn càng vô cùng dễ thương.
Làn da nhăn nhúm bắt đầu trở nên trắng nõn, mềm mịn tựa như trứng gà bóc, đôi mắt trước kia vốn híp lại thành một kẽ hở nay vừa đen nhánh vừa to tròn như hai họn bi ve, đôi mắt hai mí hiển nhiên dần dần hiện rõ.
Nhìn thấy điều này, cuối cùng hai vợ chồng cũng đã tin tưởng, hai đứa trẻ này ban đầu không phải bị ôm nhầm rồi.
Bạc Kha Nhiễm tự mình đặt tên cho hai anh em.
Lão Đại được gọi là Thẩm Trác Nhĩ.
Lão Nhị được gọi là Thẩm Bất Quần.
Tên của hai đứa hợp lại là một thành ngữ Trác Nhĩ Bất Quần với mong muốn sẽ vượt trội hơn tất cả mọi người.
Còn nhũ danh của hai thiên thần nhỏ nhà họ Thẩm được chính ông bố vĩ đại của chúng đặt cho.
Đứa lớn là Đại Hanh, còn đứa nhỏ là Nhị Tức*.
Tại sao Thẩm đại đạo diễn của chúng ta lại đặt cái tên này cho hai đứa con của mình?
Đơn giản bởi vì chúng nó thực sự ồn ào quá mức, thường xuyên vào giữa đêm khuya bắt đầu gào khóc om sòm, Thẩm Dữ không nỡ để Bạc kha Nhiễm ban ngày trông hai đứa đã quá mệt mỏi ban đêm còn phải dỗ hai tiểu tổ tông này, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể tự mình dỗ chúng.
Cho nên anh thường thường nửa đêm trước sẽ ngủ ở trên chiếc giường của mình bên cạnh vợ yêu, còn nửa đêm sau sẽ ngủ bên cạnh chiếc giường nhỏ của hai anh em.
Chờ hai đứa nhóc nhà mình lớn hơn một chút nữa, thì chúng đã biết bò.
Mỗi ngày ở nhà bò lên bò xuống, bò Đông bò Tây, còn có một sở thích là thường xuyên chui xuống ghế sofa, chui xuống gầm giường, mỗi lần đến giờ cơm đều phải hai đem hai vị tiểu tổ tông này bắt ra.
Khi Đại Hanh và Nhị Tức lên năm tuổi, tính khí nghịch ngợm càng ngày càng được bộc lộ một cách rõ ràng.
Nhưng bản lĩnh nghịch ngợm phá phách nhất vẫn là Đại Hanh.
Nhị Tức so với anh nó có thể nói là tương đối ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ngoan là ngoan, nhưng ai bảo còn để cho nó gặp phải một người anh như vậy chứ?
Có một người anh chuyên đi gây rắc rối dẫn đầu, cho dù nó có ngoan đến mức nào đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi việc bị anh cả mang theo bên mình.
Cho nên người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh Đại Hanh mang theo Nhị Tức đi phá phách, hoặc là Đại Hanh gây chuyện, Nhị Tức canh chừng.
Hai anh em nhà này phối hợp làm việc thật sự là không thể chê vào đâu được.
Thẩm Dữ nhiều lúc không biết nên khen hai đứa con của mình thông minh hay đánh cho chúng một trận.
Nhưng ngay cả khi anh muốn đánh, chỉ sợ cũng không đánh được.
Nếu anh dám động thủ đánh chúng, hai tiểu tử thúi này ngay lập tức có thể đi khắp nơi tố cáo.
Hôm nay là mẹ, ngày mai là ông nội bà nội, ngày kia sẽ là ông ngoại bà ngoại, tiếp theo nữa là cha nuôi mẹ nuôi…
Chỉ có bọn chúng không muốn nói, cũng chưa có điều gì chúng không thể nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!