Chương 108: (Vô Đề)

Cái thai trong bụng Bạc Kha Nhiễm chính là song bào thai, ngày dự sinh vào khoảng tháng 7.

Đây là lần đầu tiên cô sinh con, lại nghe những người khác nói lại rằng đó chính là một quá trình vất vả và đau đớn của người mẹ, vì vậy tâm trạng vui sướng hạnh phúc từ thuở đầu dần dần biến thành nỗi sợ hãi, sợ đến mức ban đêm không thể nào ngủ đươc.

Trong thời kỳ mang thai, tính tình Bạc Kha Nhiễm cũng trở nên không tốt, càng ngày càng không thể kiểm soát được bản thân mình, dĩ nhiên người chịu khổ nhất chính là Thẩm Dữ.

Ví dụ như các tay săn ảnh thường xuyên bắt gặp hình ảnh Thẩm Dữ sẽ lái xe ra khỏi nhà vào lúc nữa đêm để mua bữa ăn khuya hoặc là đồ ăn vặt.

Có một lần, trong cái giá lạnh của tiết trời tháng giêng, người ta sẽ thấy Thẩm Dữ rạng sáng đi khắp nơi để tìm mua kẹo hồ lô mứt quả về cho Bạc Kha Nhiễm.

Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn không có một câu oán hận nào, thay vào đó lại càng chăm sóc cô cẩn thận còn hơn cả Hạ Thời Xuân và Tần An Viện.

Cô hay sọ sẽ bị rạn da sau sinh, Thẩm Dữ liền xoa dầu rồi chăm chú mát xa cho cô mỗi ngày.

Vì vậy, trong thời kỳ Bạc Kha Nhiễm mang thai, Thẩm Dữ cứ thế gầy đi một vòng.

Sau khi nước ối bị vỡ, Bạc Kha Nhiễm được đẩy vào phòng sinh kịp thời.

Ngay khi cô sinh con, Thẩm Dữ vẫn một cạnh ở bên cô một tấc không rời.

Bụng dưới bị xé rách đau đớn vô cùng, trêm mặt cô chỉ toàn là nước mắt, sắc mặt tái nhợt tựa như một tờ giấy mỏng manh.

Thẩm Dữ cũng là lần đầu tiên hiểu được, hóa ra người phụ nữ lúc sinh con lại là một chuyện đau đớn như vậy.

Anh lúc này đây không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể nắm chặt bàn tay cô, đặt vào đó những nụ hôn an ủi.

"Kiên trì một chút, kiên trì một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi, không sao đâu em."

"

Bạc Kha Nhiễm không thể tin vào lời nói của anh, cô cảm giác như mình đau đớn đến mức muốn ngất đi, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy tay anh, móng tay cũng sắp đâm vào vào da thịt anh.

Cô vừa khóc vừa mắng, "Thẩm Dữ, anh là một tên khốn khiếp."

"

Thẩm Dữ vô cùng đau lòng, " Ừ, anh khốn khiếp, anh khốn khiếp."

"

"Em không muốn sinh con cho anh nữa."

"

"Không sinh, không sinh nữa."

"

"Thẩm Dữ, em rất đau, chờ nó đi ra, anh nhất định phải đánh nó."

" Bạc Kha Nhiễm khóc đến mức tựa hồ như không thở được.

"Đánh, đánh, đánh, em muốn như thế nào thì đánh như thế đó."

"

Các bác sĩ và y tá trong phòng sinh lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng nhà này vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Thẩm Dữ thường ngày là một con người cao cao tại thượng như thế nào chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!