Edit: A Tang
Biểu hiện cuộc đời không còn gì luyến tiếc của Thẩm Ý Nùng rõ ràng đến nỗi Trình Như Ca không dám nói ra những gì anh muốn nói. Hiện tại trong đầu anh tất cả đều là những nội dung vừa xem lúc nãy, nội tâm hồi lâu cũng không cách nào bình tĩnh được.
Bài đăng sớm nhất là vào 6, 7 năm trước, có lẽ khi đó cô ấy mới đang học cấp 3.
Nội dung bài đăng trên đó buồn, hoặc dễ thương, hoặc đắc chí, hoàn toàn giống như tự lầm bầm với màn hình nhưng lại thể hiện được một hình ảnh chân thật khác của cô ra trước mắt anh.
Trình Như Ca nghĩ rằng cô chỉ là một người hâm mộ bình thường nhưng thật không ngờ tình cảm sâu đậm trong đó đủ để nhấn chìm anh.
Đêm đó, hai người không hẹn mà cùng im lặng, căn phòng chìm vào bóng tối. Thẩm Ý Nùng nằm quay lưng về phía anh, ở giữa chừa ra một khoảng rộng nửa mét.
Đèn đường xuyên qua rèm cửa, hắt vào chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu sáng hình dáng to lớn mông lung.
Trong lòng Trình Như Ca thở dài, duỗi tay về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nụ hôn ngay lập tức rơi xuống, một chút, lan từ trán xuống, xuống giữa lông mày, sống mũi, má và cuối cùng dừng ở khóe miệng.
Khi đôi môi chạm vào nhau, gương mặt cô lại nóng bừng lên, lông mi cô run rẩy.
"Em thấy rất xấu hổ…" Hơi tách ra, cô thút thít, đôi mắt nhắm nghiền, như con đà điểu vùi đầu vào ngực anh.
Trình Như Ca biết rõ cô đang nói về việc lúc trước khi đi ngủ, trái tim anh lập tức trầm xuống giống như đầm lầy, vừa ẩm ướt ướt vừa mềm mại.
Anh ôm cô thật chặt, thì thầm bên tai cô.
"Vậy thì anh cho em."
"Gì cơ?" Cô không hiểu ý câu này, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
Trình Như Ca lại cúi xuống hôn cô, hơi thở ấm nóng bao trùm toàn bộ những lời chưa kịp nói ra.
"Á."
Trong chăn như mây quay cuồng, âm thanh ái muội vụn vặt vang lên liên tục hồi lâu. Ngoài ô cửa sổ, vầng trăng ẩn vào làn mây đen, gió thổi lay động lá cây xào xạc, đêm tĩnh lặng mà bình yên.
"Xuân Oanh" dự kiến sẽ được phát hành vào mùa hè, đạo diễn Lâm Triều rất coi trọng bộ phim này, đã tuyên truyền không ít.
Ngày công chiếu, nhà đầu tư đoàn phim và nhân viên đều có mặt. Gặp lại Cố Tuyên và Hạ Úy, bầu không khí giữa họ khó có được sự khách sáo như hôm nay mặc dù từ lúc gặp mặt Thẩm Ý Nùng và cô ta chưa nói gì với nhau.
Trong cuộc phỏng vấn truyền thông, sau khi đặt câu hỏi liên quan đến bộ phim, có những người hóng chuyện bắt đầu hỏi về vấn đề sinh con. Mặc dù đây là cảnh mà những người đã kết hôn phải trải qua nhưng Thẩm Ý Nùng vẫn hơi xấu hổ khi đối diện với máy ảnh.
"Ừm… cái này, hiện tại chúng tôi tạm thời chưa vội."
Sau khi kết thúc chương trình, đám đông trở lại phòng chờ, từng người chuẩn bị rời đi. Cố Tuyên nhìn thấy cô, không nén được trêu đùa.
"Vẫn còn không vội sao? Trình Như Ca đã ngoài 30 rồi, đừng để một đống tuổi rồi vẫn còn phải trông con."
Thẩm Ý Nùng: "…"
Cô nhẫn nhịn lắm mới giữ được bình tĩnh để trả lời lại.
"Thầy Cố cũng đã ngoài 30 rồi, đừng nói đến kết hôn cả bạn gái hình như cũng chưa có. Đừng để đến khi già rồi mới có một đứa con."
"…" Trong lòng Cố Tuyên uất nghẹn, hồi lâu không nói nên lời.
"Tôi chỉ đùa chút thôi! Không đến mức phải trù tôi như thế chứ?" Mặc dù hiện tại khả năng này có nguy cơ cao thành hiện thực.
"Tôi cũng chỉ đùa chút thôi mà." Thẩm Ý Nùng nhẹ nhàng đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!