Chương 50: Super Mario

Edit: Nguyễn Angelevil

Beta: Nhan Tịch

Qua điện thoại, lời "xin lỗi" của Hạ Úy nghe có vẻ không có trọng lượng, nhưng thực chất với một người kiêu ngạo như cô ta, cuộc gọi này như đánh gãy xương cốt, buộc cô ta phải cắn răng chịu đựng.

Thẩm Ý Nùng nhíu mày, không quen được với điều đó, trước lời nhờ cậy của cô ta, chỉ có thể nói.

"Tôi không biết rõ về chuyện này lắm, tôi sẽ giúp cô đi hỏi thăm một chút."

Bên kia im lặng vài giây, mặc dù đã cố hết sức để kiềm chế, nhưng vẫn là miễn cưỡng và không cam lòng, câu nói như thể bị đẩy ra từ kẽ răng.

"... Vậy nhờ cả vào cô."

Đối với chuyện Hạ Úy, Trình Như Ca vẫn như trước không chút e dè né tránh. Ngay cả sau khi Thẩm Ý Nùng kể lại ngắn gọn lúc họ ăn Tết, anh cụp mắt, vẻ mặt khó chịu.

"Xem ra cường độ này vẫn còn quá nhẹ."

Thẩm Ý Nùng nói lại với anh về lời xin lỗi của Hạ Úy, tiện thể nhắn luôn mong muốn xóa video của cô ấy. Thẩm Ý Nùng truyền đạt xong, chỉ nghe anh bình tĩnh nói: "Anh hiểu rồi."

"Vậy là... anh sẽ xóa nó sao?" Cô cẩn thận dò xét, Trình Như Ca ngước mắt lên, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, khuôn mặt dường như mờ đi, phủ một lớp sương mù.

"Ngày mai đi." Giọng anh trở nên kiên quyết.

"Em không cần phải lo lắng về chuyện này, anh sẽ xử lý."

Hạ Úy thức suốt đêm. Có vô số bình luận về những tin nhắn riêng tư xuất hiện. Điện thoại cô ta cứ như sắp nổ tung. Lần đầu tiên, cô ta phải trải qua cảm giác bị nghìn người chỉ chỏ, nhục mạ.

Tâm tình của cô ta từ phẳng lặng dần dần trở nên rất lo lắng. Cô ta đi đi lại lại trong phòng khách sạn, ngước đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người quản lý đứng cách đó không xa.

"Tại sao video vẫn chưa bị xóa? Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao! Cũng đã qua năm sáu giờ đồng hồ kể từ khi lên top tìm kiếm rồi mà!"

"Hạ rồi, đã hạ xuống..." Cô ấy cũng không nói gì, dù vậy, số người đọc vẫn tăng lên rất nhanh.

"Vừa rồi có tin tức từ bên Hoàn Ảnh, sáng mai sẽ xóa video. Cho nên, hay là cô cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, mai vẫn còn phải đi quay phim mà..." Cô ấy cực kỳ dè dặt, rất cẩn thận nói nhỏ lại. Hạ Úy nghe xong, không thể tin được trợn mắt.

"Sáng mai!–"

"Vì sao lại phải đợi đến ngày mai?! Qua một đêm là cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại! Còn quay phim cái gì nữa, đi để làm trò cười cho đoàn làm phim à!"

"Hạ Úy..."

"Bên kia đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn cách nào." Trên gương mặt cô lộ vẻ bất lực.

Thực lực của công ty quản lý Hạ Úy chỉ miễn cưỡng ở bậc trung. Bởi vì trong công ty chỉ có cô ta là nữ nghệ sĩ nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên những người khác cũng không thể nào mà nổi giận cho được.

Kể từ khi cô ta trở nên nổi tiếng, có không ít công ty quản lý đã ra giá cao để đoạt cô ta. Lý do khiến Hạ Úy vẫn không hủy hợp đồng cũng không phải là vì tình xưa nghĩa cũ gì, mà là vì tất cả các tài nguyên của công ty đều được đưa lên để cô ta chọn trước, từ trên xuống dưới đều vây quanh cô ta như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó*.

[1] Ý nghĩa thành ngữ này là khi đánh trận quân lính nhìn theo đầu ngựa của chủ tướng mà quyết định phương hướng hành động. Nghĩa câu này là Hạ Úy nói gì thì mấy người trong công ty phải làm thế đó.

Hạ Úy thích cái cảm giác được tâng bốc, ở trung tâm của sự chú ý như thế này.

Nhưng mà, trong đợt sóng gió này, cô ta hiểu ra rằng, bối cảnh và thực lực của công ty cũng là điều không thể thiếu.

Cô ta vô thức nheo mắt lại, muốn cân nhắc lại ổn thỏa chuyện gia hạn hợp đồng.

Ngày hôm sau tới đoàn làm phim, Thẩm Ý Nùng được thông báo là Hạ Úy đã xin nghỉ phép. Khi sáng, cô thức dậy, nó vẫn còn trên top tìm kiếm Weibo, nhưng độ hot dường như đã lắng dần xuống. Cho đến lúc nãy, cô mới ăn sáng xong thì đã biến mất hoàn toàn, thậm chí ngay cả video trước đó cũng không thể tìm thấy.

Mỗi ngày đều xuất hiện những câu chuyện mới. Trước sự bao phủ bởi những tin hot mới, trí nhớ của công chúng nhanh chóng lật trang với tin tức dâng trào mãnh liệt đập vào mặt mình, chỉ lưu lại dấu vết trong lòng một số người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!