Edit: Kali
Beta: TH
Thẩm Ý Nùng không ngờ đêm nay sẽ gặp Trình Như Ca, anh vô cùng thành khẩn và áy náy xin lỗi cô, ba chữ vô cùng đơn giản thốt ra từ miệng anh lại đè nặng tim cô.
Cuối cùng cảnh tượng ấy vẫn mãi trong đầu, không thể nào quên được.
Ánh sáng bên trong xe u ám, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi dưới ánh trăng, khuôn mặt đẹp lạ thường, đẹp đến say đắm lòng người.
Làm cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh trong quyển tạp chí, anh mặc áo sơ mi trẻ trung, lạnh lùng nhìn vào ống kính, con ngươi đen đến đáng sợ, như mang theo sức hút có ma lực mạnh mẽ chiếm trọn ánh nhìn.
Lúc ấy anh vừa hơn hai mươi tuổi.
Trên người toát ra hơi thở sạch sẽ và trong sáng của tuổi trẻ, hình dáng khuôn mặt xinh đẹp không thể chê vào đâu được. Thẩm Ý Nùng luôn nhớ như in cái ngày mà cô biết rung động, cô mặc đồng phục và đeo chiếc cặp sách sau lưng, dừng chân trước quyển tạp chí, giở nó ra và rồi ngay lập tức đứng ngơ ngác ở đó.
Cực kì chấn động.
(*) Nguyên gốc "kinh vi thiên nhân": Vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.
Lúc ấy đầu óc trống rỗng, chỉ có mấy từ này miêu tả được.
Khi còn học cấp hai, Thẩm Ý Nùng rất bần và mờ nhạt. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đẹp như vậy, cảm giác này rất khó hình dung, y như hóa ra cuộc đời không phải chỉ có sách giáo khoa và bài tập về nhà khô khan. Không phải chỉ có ở nhà và ở trường, ở một nơi xa xôi mà cô chưa chạm tới, còn có một cuộc sống như vậy. Một cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với mọi thứ xung quanh cô.
Có thể phát sáng, chỉ một cái nhìn cũng có thể khiến người ta cảm giác được sự tồn tại tốt đẹp.
Trình Như Ca đã cho cô, bất kì một ai cũng không sánh bằng, Thẩm Ý Nùng cũng không hy vọng anh mắc nợ gì cô.
Cô nghĩ anh là một người tốt.
Tiệc từ thiện tối hôm đó giống như một nốt nhạc đệm không dấu vết rồi biến mất.
Cuối tuần Thẩm Ý Nùng bị chị Lâm gọi vào công ty.
Lúc đi lên thang máy, vừa lúc gặp Triệu Y rất ra dáng một ngôi sao nổi tiếng, đều cùng là nghệ sĩ dưới trướng chung người đại diện, đương nhiên không tránh được so sánh qua lại. Cô ta tháo kính râm xuống, giương mắt đánh giá Thẩm Ý Nùng một lượt.
"Chị Nùng Nùng, sao lâu rồi không gặp chị vẫn như xưa vậy." Ngữ điệu nhẹ nhàng, không giấu nổi trào phúng, Thẩm Ý Nùng không sợ nhìn lại cô ta, bình tĩnh lên tiếng.
"Cô thay đổi rất nhiều."
"Đó là đương nhiên." Cô ta phẩy phẩy kính râm, hàng lông mi rậm gọn gàng thấp xuống.
"Dù sao bây giờ cũng không giống ngày xưa, cũng không phải ai cũng giống chị, mười năm như một..." Triệu Y ngẩng mặt nhìn Thẩm Ý Nùng, đôi môi đẹp đẽ hé mở, cực kỳ thong thả phun ra ba chữ.
"Không nổi tiếng."
Không khí trong thang máy nhất thời rơi vào im lặng và cứng ngắc, đặc biệt là trợ lý Tiêu Ly đi bên cạnh Triệu Y càng xấu hổ.
Dù gì mấy tháng trước, lúc chưa bị chị Lâm Lâm điều đi, anh ta vẫn là trợ lý của Thẩm Ý Nùng.
Trong không gian nhỏ hẹp, không một ai lên tiếng nữa. Cũng may, thang máy cũng nhanh chóng tới nơi.
Thẩm Ý Nùng còn chưa làm gì, Triệu Y bên cạnh đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra trước, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Hai người đến cùng một nơi, cho dù sớm có dự cảm, nhìn thấy bóng dáng cô ta biến mất trước cửa phòng của chị Lâm Lâm, Thẩm Ý Nùng vẫn không thể kiềm chế được cảm giác đau đớn âm ỷ.
Triệu Y là người mới vừa ký hợp đồng, bởi vì cùng chung một người đại diện, cạnh tranh tài nguyên là chuyện thường tình. Mà trước đó không lâu nhờ vào một bộ phim chiếu mạng, Triệu Y được trở mình, đột ngột nổi tiếng, lúc đang nổi, mỗi lần gặp Thẩm Ý Nùng đều muốn châm chọc, khiêu khích vài lần.
Điều này không đáng sợ, điều làm Thẩm Ý Nùng lo lắng nhất là Triệu Y rất hay kiêu căng vô lý. Nếu nhìn trúng kịch bản nào, chen ngang cướp mất là chuyện thường. Vả lại bây giờ cô ta vẫn chưa hết hot, chị Lâm Lâm đều ưu tiên mọi thứ cho cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!