Chương 37: Không nỡ

Edit: Kali

Beta: TH

Chính thức bước vào quá trình quay phim, thời gian trở nên gấp gáp hơn. Lần đầu tiên Thẩm Ý Nùng thực sự đảm nhiệm kịch bản của nữ chính theo đúng nghĩa đen của nó. Hoàn toàn khác hẳn so với lần đầu tiên cô quay bộ phim chiếu mạng kia. Đoàn phim 《 Niên hoa 》trên dưới có vẻ nghiêm cẩn và có quy phạm. Mỗi ngày phần diễn đều được lên lịch cố định, dựa theo kế hoạch để hoàn thành.

Cô là nữ chính, cảnh quay đương nhiên nhiều nhất, có đôi khi thậm chí cả ngày đều quay quanh một mình cô, từ sáng đến tối thể xác và tinh thần đều mệt lả.

Chỉ có điều số của cô vẫn may, bầu không khí trong đoàn phim khá hòa thuận, không có bất kì chuyện rối ren rối rắm nào cả. Mỗi người đều lo chuyện của mình, hoạt động của đoàn phim được duy trì rất bình thường, quan hệ giữa các diễn viên cũng rất tốt đẹp.

Mạnh Chinh cũng không phải kiểu ngôi sao lớn khó ở chung. Trái lại càng giống một người ngồi chiếu trên không quá để ý đến đạo lý đối nhân xử thế. Hơn nữa ngữ điệu nói chuyện không nhanh không chậm, làm người khác rất thoải mái.

Đôi lúc hai người quay cảnh chung, Thẩm Ý Nùng nhất thời diễn không đúng trạng thái, sẽ bị đạo diễn hô "cắt". Anh ta sẽ dùng giọng nhẹ nhàng lên tiếng trấn an cô vài câu, bảo cô không cần vội vàng, từ từ rồi cũng sẽ được.

Đột nhiên thời tiết trở lạnh, anh ta sẽ căn dặn trợ lý đi mua đồ uống nóng và cà phê mời các nhân viên trong đoàn phim uống. Bình thường khi mọi người lén chụm đầu lại nói chuyện phiếm, cứ mỗi lần nhắc tới thầy Mạnh là lại khen không dứt lời.

So với những chàng minh tinh trẻ mới nổi lên đã phô trương như hiện nay, thì những diễn viên gạo cội vừa tốt tính vừa đa tài như thầy Mạnh Chinh mới càng đáng để người khác tôn kính hơn.

Thẩm Ý Nùng vào giới lâu như vậy, từng diễn chung với rất nhiều người, tiền bối với kỹ thuật diễn cao siêu, diễn viên đang nổi, còn cả một số nam minh tinh đang hot. Nhưng Mạnh Chinh là người có kỹ thuật diễn làm cô cảm giác thoải mái nhất.

Năng lực chuyên môn của anh ta không có chỗ nào bắt bẻ được. Nếu không có sự cố gì bất ngờ xảy ra thì đều là một cảnh qua luôn, hoàn mỹ y như bài thuyết trình tiêu chuẩn theo sách giáo khoa, dựa vào kịch bản để thể hiện nhân vật.

Thẩm Ý Nùng diễn chung với anh ta rất thuận lợi trôi chảy, rất dễ dàng bị cuốn vào nhập vai, nhưng lại không có cảm giác áp chế khi gặp phải diễn viên gạo cội. Lúc trước khi cô quay bộ 《 Xuất sơn 》, cho dù là nam chính là ai, Thẩm Ý Nùng đều cảm giác được loại cảm giác áp bức vô hình không chống cự được khá quen thuộc.

Đặc biệt là đối mặt với Trình Như Ca thì cảm giác ấy lại càng sâu sắc hơn.

"Cắt ――"

"Quay xong cảnh này mọi người nghỉ ngơi một chút, bố trí dàn cảnh tiếp theo."

Đạo diễn ngồi theo dõi màn hình phía trước lên tiếng, nhân viên sôi nổi tản ra. Có một số vẫn còn đang chậm rãi sửa lại máy móc và dàn cảnh trước mặt. Mạnh Chinh xoa cổ, đi đến chỗ ghế gần đó ngồi xuống.

Lúc nghỉ ngơi hai người hầu như đều ở chung, hôm nay trợ lý A Lâm của Mạnh Chinh không biết đã chạy đi đâu, anh ta một mình ngồi ở đó chậm chạp bấm điện thoại, Thẩm Ý Nùng ngồi cách đó không xa xem kịch bản.

"Tiểu Ý." Bỗng nhiên, anh ta quay đầu gọi cô một tiếng, dáng vẻ có chút buồn rầu.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Thẩm Ý Nùng kinh ngạc buông kịch bản trong tay xuống, thấy Mạnh Chinh cầm điện thoại nhoài người lại chỗ cô.

"Em xem, tôi đột nhiên tìm không thấy ứng dụng này, em xem giúp tôi nó ở đâu."

Anh ta bày màn hình điện thoại tới trước mặt cô, Thẩm Ý Nùng nhìn xem, là một ứng dụng thiết lập và nhắc nhở công việc, muốn đặt nó ở trang đầu giao diện, không biết làm sao lại bị xóa mất.

Thẩm Ý Nùng nghiên cứu một hồi, cuối cùng tìm thấy phần mềm này trong một tùy chọn ẩn, sau đó di chuyển nó ra một chỗ dễ thấy nhất. Mạnh Chinh thấy vậy, không khỏi nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn em nhé, điện thoại bây giờ nhiều ứng dụng quá, lần trước tôi còn nhớ rõ không bao lâu lại quên mất..." Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lời nói mang vẻ hài lòng và cảm khái. Thẩm Ý Nùng nói đừng khách sáo, vô ý nhìn thấy được những ghi chú công việc quan trọng của anh ta.

Từng mục đều được ghi rõ cụ thể thời gian địa điểm còn có nguyên nhân. Thí dụ như thứ ba có hoạt động nào đó bắt đầu vào lúc mấy giờ. Thứ năm có hẹn trước với Trung y làm vật lý trị liệu. Thứ bảy cửa hàng nào có bán gạch cua với số hạn có lượng thì để A Lâm đi mua vào buổi sáng...

Thượng vàng hạ cám gì cũng có, còn có một số việc vặt vãnh như sinh hoạt hàng ngày cũng được viết trên đó. Thẩm Ý Nùng nhanh chóng lùi lại, liên tục nói "rất xin lỗi" rồi lập tức trả điện thoại cho anh ta. Mạnh Chinh nhận lấy, rồi lại cười ngại ngùng.

"Không sao không sao, trí nhớ của tôi không tốt lắm, già rồi sẽ như vậy, cho nên mỗi ngày làm chuyện gì cũng đều phải mở bản ghi nhớ ra xem một lần."

"Thầy Mạnh đừng nói như vậy, bây giờ thầy rất hào hoa phong nhã." Cô thành khẩn nói, "Thầy chính là nam thần của đoàn phim chúng ta."

"So với mấy người như đạo diễn Triệu sao?" Mạnh Chinh nói giỡn, vừa vặn bị đạo diễn Triệu Tiềm đi ngang qua nghe được, mặt ông ta đầy đặn đỏ bừng lên giả vờ tức giận.

"Sao hả? So sánh với tôi là đang hạ thấp cậu có phải hay không?"

"Ha ha ha không có không có ạ." Mạnh Chinh cười to, tính tình như trẻ con xua tay rồi nằm ngã xuống trên ghế, "Cháu chỉ đùa thôi mà, làm cho mình trông trẻ hơn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!