Editor: Nguyen Angelevil.
Beta: TH
"Bà ơi, dì Lí có đó không ạ?"
"Đây đây, là cô ấy giúp bà gọi điện thoại cho cháu đấy." Trong giọng nói không giấu được tiếng cười chất phác, khóe mắt Thẩm Ý Nùng cong lên. Trình Như Ca bước nhẹ lại gần, tới ngồi xuống giường, làm bộ cầm một quyển sách, lật xem.
"Thanh Thanh, tết năm nay cháu không về nhà sao?" Bà nói rất chậm, với sự ôn hòa, hiền lành đã quen của những người lớn tuổi. Thẩm Ý Nùng cảm thấy mình như rơi xuống hố sâu, đáy lòng xót xa.
"Tết cháu phải đi đóng phim mất rồi, nên không có thời gian ạ. Bà, đợi đến khi nào cháu quay xong, cháu sẽ về nhà thăm bà."
"Được được, đúng rồi, dì Lí nói hôm trước đã nhìn thấy cháu trên TV đấy!" Bà cụ nghĩ đến đó bèn hào hứng nói như một đứa trẻ khiến Thẩm Ý Nùng ôm đầu gối cười vang.
"Vậy thì đến lần sau phim cháu quay phát sóng, cháu sẽ để dì Lí mở cho bà xem."
"Tốt tốt, một mình cháu bên đó cũng phải quan tâm bản thân hơn, nghe nói ở chỗ cháu, trời có thể trở lạnh đấy! Khắp nơi đều đóng băng! Đừng có để bị cảm."
"Bà ơi, ở đây bọn cháu có thiết bị sưởi ấm mà. Bà đừng lo. Bà mới là người cần phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn."
...
Hai người cứ trò chuyện đơn giản như vậy một lúc mới dỗ được bà đi ngủ. Thẩm Ý Nùng cúp điện thoại và nhìn Trình Như Ca. Mắt anh vẫn chăm chú nhìn cuốn sách mà đến giờ vẫn chưa lật quá một trang.
"Thầy Trình, anh đang làm gì vậy?" Cô lên tiếng hỏi. Vẻ mặt Trình Như Ca vẫn như bình thường, đầu ngón tay siết nhẹ góc trang: "Anh đang đợi em gọi điện thoại xong."
"À..." Cô gật đầu, làm như đã hiểu. Trình Như Ca liếc nhìn cô, đóng sách lại rồi vén chăn ngồi xuống giường.
"Là bà em sao?" Anh tỏ ra bình thường, làm như không để ý gì. Thẩm Ý Nùng cố tình cãi lại, nhịn cười nói.
"Đó là bà của em, liên quan gì đến anh mà lại gọi thân mật như vậy."
Trình Như Ca khựng lại một chút, nghiêng đầu "Kêu một tiếng cũng không được sao?" Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh cũng cho phép em gọi bà anh là bà."
"..." Mấy lời phản bác của Thẩm Ý Nùng đang định theo phản xạ buột miệng nói ra, đến cửa rồi lại phải nuốt xuống.
Ai muốn gọi bà anh là bà chứ —
Ừm, cô muốn.
Thẩm Ý Nùng bị kiểu chọc ghẹo trực tiếp này của anh làm cho lúng ta lung túng, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
"Hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?" Trình Như Ca giả vờ lơ đãng hỏi. Khi nói chuyện điện thoại, Thẩm Ý Nùng và bà đều dùng một loại từ địa phương, giống như giọng Giang Nam; âm thanh mềm mại, phát âm với giọng điệu mượt mà, khiến cho anh nhớ tới tiếng Ngô uyển chuyển [1].
[1] Nguyên gốc: Ngô nông nhuyễn ngữ: Ý chỉ giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe của người họ Ngô ở vùng Giang Nam, đặc biệt là Tô Châu.
"Không có gì cả đâu." Thẩm Ý Nùng nói. Đều chỉ là một vài câu chuyện vô nghĩa. Đôi khi, ta không cần nói bất cứ điều gì quan trọng với người thân, chỉ việc ân cần hỏi thăm nhau hai câu là đã thỏa mãn rồi.
"Chỉ là tùy ý nói mấy việc thường ngày thôi."
Nghe xong anh vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu. Rồi anh lại nhìn cô, bỗng nói:
"Thế khi chiều, em nói chuyện gì trên điện thoại?" Mà lại khóc nhiều như vậy. Trình Như Ca đã dồn nén rất lâu mới có thể nhịn xuống không hỏi. Nhưng giờ thì anh phải hỏi cho ra.
"Anh đã sớm kiểm tra qua danh sách, thấy trong đó có em. Lý do em nộp đơn xin trợ cấp là không đủ khả năng chi trả học phí. Hơn nữa, đến năm cuối đại học, em đã tự mình trả hết các khoản trợ cấp."
Trình Như Ca dường như băn khoăn "Vậy, là do gia đình không đồng ý?"
"Anh nghe thấy ư?" Nét mặt Thẩm Ý Nùng cứng đờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!