Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
Mỗi lần bác sĩ dùng thêm chút lực, hàm răng Thẩm Ý Nùng lại cắn sâu thêm vài phần, có giảm bớt đau đớn hay không thì không biết, nhưng sự chú ý chuyển từ cơn đau đớn tập trung toàn bộ lên tay Trình Như Ca.
Sợ cô không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, sợ làm anh đau, lại sợ anh cảm thấy chưa đủ.
Vì thế, sau khi bác sĩ băng bó miệng vết thương xong, Thẩm Ý Nùng buông ra. Trình Như Ca thấy trên mu bàn tay mình có một dấu răng không nông cũng không sâu, không tính là đau. Trông cứ như con vật nhỏ nào đó dùng hết sức gặm cắn rồi chỉ để lại một chút dấu vết.
"Em không đau lắm đâu." Cô trợn tròn mắt, trông hơi vô tội. Trình Như Ca không còn cách nào khác nên cong môi dưới, lần thứ hai con tim run rẩy.
Ban đầu chỉ cần xử lý vết thương xong là về ngay, nhưng để ngừa nhiễm trùng, Trình Như Ca đã làm thủ tục nhập viện cho cô, cô nằm trong một phòng bệnh riêng.
Đồ dùng hằng ngày đều mang từ nhà đến, sắp xếp đâu vào đấy xong, Thẩm Ý Nùng vội vàng muốn đi tắm một phát.
Phen này khiến lòng người hoảng sợ thật, lúc làm ghi chép không cảm thấy mệt, khi khâu vết thương cũng không thấy đau, nhưng khi ở căn phòng bệnh ấm áp và yên tĩnh tất cả những mỏi mệt đều bùng phát, cảm giác xa lạ còn xót lại trên gia thịt khiến người ta buồn nôn.
"Em muốn đi tắm." Cô ngẩng mặt nói, Trình Như Ca ngẩn người, ánh mắt theo phản xạ có điều kiện nhìn chỗ đang quấn băng gạc trên tay cô.
"Em chờ một lát, để anh tìm thứ gì quấn băng gạc của em lại, tránh đụng vào nước."
Anh tìm thấy hai túi nilon, cẩn thận bao lại băng gạc trên tay cô, rồi ngẩng đầu lên, "Được rồi."
Thẩm Ý Nùng bị anh đẩy vào phòng tắm.
"Đi tắm đi.
Cô đứng giữa phòng tắm, nhìn Trình Như Ca bận rộn đi qua đi lại, xả nước trong bồn tắm giúp cô, tìm đồ ngủ và đồ lót, chuẩn bị sữa tắm với khăn tắm, sau khi làm xong hết mới nhìn về phía cô.
"Có thể tắm được rồi."
Thẩm Ý Nùng: "..." Tắm bằng cách nào?
Cô định đi tìm nữ hộ lý gì đó, nhưng bây giờ nhìn điệu bộ này của anh rõ ràng muốn tự mình giúp, Thẩm Ý Nùng kinh sợ.
"Cái đó... Hay anh ra ngoài trước đi, em tự tắm được."
"Em tự tắm?" Tầm mắt anh dừng trên tay cô như suy tư điều gì.
"Em cảm thấy ngại ngùng hả?"
"Không sao đâu, anh sẽ nhắm mắt lại."
Anh nói rồi vươn tay về phía cô.
Thẩm Ý Nùng liên tục lùi lại, vẫn trở tay không kịp.
"Không không không, em~"
Cô vắt hết óc tìm cớ, người trước mặt đột nhiên mỉm cười, dù bận nhưng Trình Như Ca vẫn ung dung.
"Thanh Thanh, khắp người em có chỗ nào anh chưa từng xem đâu, sao phải ngại ngùng chứ!"
"..." Thẩm Ý Nùng câm nín, không thốt nên câu.
Vì câu nói Thanh Thanh kia của anh, cũng vì lời anh nói hoàn toàn là sự thật.
Nhưng mà lý lẽ là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, căn bản không thể đem hai chuyện ra so sánh được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!