Edit: Kali
Beta: TH
Thẩm Ý Nùng ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt. Cô do dự rồi cuối cùng cũng nghe theo tiếng lòng, nắm lấy tay anh.
Ý cười trên mặt Trình Như Ca càng sâu, gập ngón tay vào, nắm tay cô thật chặt.
Sau đó không biết vô tình hay cố ý, Thẩm Ý Nùng đi vào phòng bếp uống nước anh cũng dắt tay cô. Tắm rửa xong ra ngoài anh cũng dắt tay cô, ngay cả lúc cô buồn ngủ chịu không nổi nhưng vẫn chưa lên được giường để ngủ. Trình Như Ca vẫn cứ nắm tay cô.
"Anh không có việc gì làm sao?" Cô thò đầu ra từ trong chăn vừa ngáp vừa hỏi. Cái gối đang nằm là của anh, màu xanh tinh khiết, phía trên mặt gối thoang thoảng một mùi hương rất riêng biệt.
"Không có." Trình Như Ca nằm bên cạnh cô, hai người đang nắm tay ở trên chăn. Khi nói chuyện, anh cào nhẹ vào lòng bàn tay của cô.
"Ở cùng em chính là chuyện của anh."
Thẩm Ý Nùng nghẹn họng, có chút buồn bực nhìn anh.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Trình Như Ca nhếch môi cười, dù bận vẫn ung dung hỏi, "Sao vậy?"
"Anh bây giờ..." Cô ngừng lại, sắp xếp xong câu chữ rồi mới tiếp tục nói, "Sao lại như thế..."
Cô không nói tiếp được nữa, thụt đầu vào trong chăn, che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt biết nói, lên án nhìn anh.
Nụ cười trên môi Trình Như Ca càng sâu, kéo chăn trên mặt cô xuống, sờ má cô.
"Ngủ đi."
Anh biết Thẩm Ý Nùng đã mấy ngày không ngủ đủ giác, cũng biết cô buồn ngủ chịu không nổi mà vẫn cố nán lại nói chuyện với anh.
Sau khi nói vài câu với Trình Như Ca xong, Thẩm Ý Nùng lập tức nhắm hai mắt lại. Cơn buồn ngủ ập đến, cô nắm chặt ngón tay, siết chặt tay anh.
Không biết ngủ được bao lâu, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên. Thẩm Ý Nùng bị đánh thức, thò người ra mới phát hiện là chuông báo thức.
Cô tắt đồng hồ báo thức đi rồi lại tiếp tục ngủ. Lại đột nhiên nhớ ra điều gì, cầm điện thoại lên gắng gượng mở mắt ra, lờ mờ trong tầm mắt thấy được trên màn hình điện thoại hiển thị ba giờ chiều.
Hình như cô không cài đồng hồ báo thức này...
Thẩm Ý Nùng mơ mơ màng màng nghĩ ngợi. Sau khi bị đánh thức, cô cũng không ngủ tiếp được nữa, đoán chắc hẳn là Trình Như Ca cài.
Vừa nghĩ thế, cô cũng không suy nghĩ nữa, cố hết sức bò dậy, ngồi trên giường nhìn quanh một vòng.
Trong phòng không có ai hết, không biết anh đã đi đâu rồi.
Thẩm Ý Nùng đi vào phòng tắm rửa mặt, nhưng đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm. Biểu hiện của việc ngủ trưa quá sâu, đầu óc tay chân bủn rủn như bị say xe, mí mắt rã rời.
Vịn vào tay cầu thang đi xuống lầu, vừa đi được vài bậc thì thấy một người đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ. Trình Như Ca ngồi ở đó, ánh mặt trời từ cửa kính chiếu vào, rơi xuống trên chân anh, trên sàn nhà.
Anh mặc quần áo ở nhà rất nhã nhặn, cả gương mặt đượm những tia nắng nhè nhẹ. Ngón tay thỉnh thoảng lật trang sách, mặt mày trầm tĩnh.
Thẩm Ý Nùng bức tới bên anh, mang dép lê đi trên sàn nhà lặng yên không một tiếng động. Mãi cho đến khi đứng trước mặt anh, Trình Như Ca mới phát hiện, ngẩng đầu.
"Tỉnh rồi à?" Anh lộ vẻ hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên ý cười.
"Dạ..." Thẩm Ý Nùng gật đầu, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, lười nhác ngồi xuống bên cạnh. Tiếp sau đó cô cực kỳ tự nhiên bò lên đầu gối anh.
"Em buồn ngủ quá." Cô lẩm bẩm, vừa buồn ngủ vừa nằm ở đó. Trình Như Ca đặt quyển sách đang cầm xuống, đầu ngón tay mềm mại vuốt ve làn tóc cô.
"Không thể ngủ quá lâu, buổi tối sẽ bị mất ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!