Chương 17: Nụ hôn

Edit Kali

Beta: TH

Trong lòng vang lên tiếng "ầm" đổ vỡ, Thẩm Ý Nùng ngạc nhiên trợn to mắt nhìn anh, mặt mũi nháy mắt trở nên nóng rực.

Thế mà... anh lại biết ư?

Vậy là giấc mơ cô làm loạn ở tiệc liên hoan của đoàn phim đều là thật.

Trong đầu Thẩm Ý Nùng nhanh như chớp hồi tưởng lại những sự việc đó. Cả người như không xương ôm chằm lấy anh, gọi tên anh, hình như còn hôn lên mặt anh.

Từng cảnh hiện ra trước mắt, Thẩm Ý Nùng chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, đỉnh đầu bốc khói, ấp úng nhìn người trong xe, mất luôn khả năng nói chuyện.

Trình Như Ca ném một tảng đá lớn xuống giếng, lại không muốn tiếp chuyện với cô, thấy vậy, chỉ nhẹ buông tay cô ra, ngữ điệu như thường.

"Về đi, bên ngoài rất lạnh."

Cửa xe mở ra, lúc này đôi chân trần dưới tà váy lộ ra bên ngoài mới cảm giác được cơn lạnh lẽo ập vào lòng.

Đầu óc của Thẩm Ý Nùng trống rỗng, nhận được ân xá, lập tức không cần nghĩ ngợi vâng theo. Cô gật đầu qua loa, nhanh chóng nhảy xuống xe rồi chạy mất dạng.

Người ngồi trong xe mãi lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng lưng cô biến mất trước cửa khách sạn, mãi cho tới khi tài xế ngồi phía trước không nhịn được quay đầu lại.

"Ngài?"

"Đi thôi." Trình Như Ca xoa ấn đường, cảm thấy tối nay mình hơi mất khống chế.

Chỉ vì lúc ở lễ trao giải, liếc mắt nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau đùa giỡn, váy và cà vạt xứng đôi đến chói mắt.

Cảm xúc xa lạ ùa đến, làm lý trí suy sụp.

Trình Như Ca hơi mệt, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Tối nay, tâm tình của Thẩm Ý Nùng giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Ban đầu nhẹ nhàng, trên đường lại bị hồi hộp kích thích đến trống rỗng. Bây giờ lại chậm rãi rơi xuống đất, thần kinh chưa ổn định lại được.

Thẩm Ý Nùng đẩy cửa phòng ra, hoang mang lo sợ ngồi trên giường, cảm giác mình như bị lột sạch lớp vỏ ngụy trang không còn gì che giấu, không còn chút mặt mũi nào để đối mặt với anh.

Qua đêm nay, hai người có một khoảng thời gian không liên lạc, như thể ngầm hiểu lẫn nhau để bản thân tỉnh táo lại. Thẩm Ý Nùng hồi tưởng lại dáng vẻ ngày đó của anh, sau tự nhiên anh lại tức giận.

Là vì điều gì chứ?

Vì Hứa Giáng... Sao?

Thẩm Ý Nùng cứ vừa thấp thỏm do dự muốn giải thích với anh. Vừa tiếp tục núp trong vỏ bọc của mình như vậy. Không bao lâu sau, Bắc Kinh đón trận tuyết đầu mùa.

Sáng sớm tỉnh dậy kéo rèm ra, bên ngoài đã được phủ một mảng trắng xóa. Khắp nơi đều là sắc trắng, cả thế giới như được thay áo mới.

Cô không nhịn được chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

"Tuyết rơi rồi."

Hai giây sau, Trình Như Ca yêu thích bài đăng của cô.

Ánh mắt Thẩm Ý Nùng hơi ngưng lại.

Tới đoàn phim, mới phát hiện hôm nay là Đông chí [1]. Nghỉ trưa ăn cơm còn được tặng kèm một phần sủi cảo nhỏ, trong lòng đầy mong chờ cắn một miếng, mới phát hiện là thực phẩm đông lạnh.

[1] Đông chí: Bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22/12 và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6/2.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!