Edit: Kali
Beta: TH
Mây đen bao trùm lên toàn bộ đoàn phim. Đạo diễn lo lắng sốt ruột, ngồi xổm liên tục hút thuốc, ngay cả Hứa Giáng cũng không còn dáng vẻ ung dung như trước nữa, vẻ mặt như có mối thù sâu nặng, bứt cỏ trên đất để trút giận.
Thẩm Ý Nùng cũng vô cùng lo lắng, thở dài mãi, tự hỏi hiện giờ bọn cô sẽ đi về đâu.
Cảnh quay của Từ Tĩnh cũng đã quay được kha khá, nếu thay người sẽ phải quay lại cả một công trình lớn, không chỉ phải dàn dựng lại cảnh quay mà tất cả vai phụ đều phải quay lại một lần nữa, tiến độ của đoàn phim cũng sẽ bị trì hoãn.
Ngoại trừ việc phải bỏ thêm một khoản kinh phí cực lớn, đổi diễn viên mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Lịch trình của các nữ diễn viên thường đều được thu xếp trước nửa năm, không kể những diễn viên không có danh tiếng gì như Thẩm Ý Nùng. Làm sao để tìm được một vừa có kĩ thuật diễn xuất tốt vừa có danh tiếng ngang bằng Từ Tĩnh để thế chỗ cô ta, là thử thách gian nan trước mắt mà đoàn phim gặp phải.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ý Nùng lại thở dài, lo lắng liệu cô có thể vì thế mà bị thất nghiệp nửa năm hay không.
Chuyện của Từ Tĩnh cuối cùng cũng không còn cách nào cứu chữa được nữa. Đến sáng hôm sau, Kỷ Hiển đăng thông báo xin lỗi và hứa sẽ thay đổi hoàn toàn để trở về với gia đình. Từ Tĩnh vẫn chưa có phản hồi nào, nhưng danh hiệu Tuesday (kẻ thứ ba) đã như bàn ủi dán lên người cô ta. Là người của công chúng, thanh danh và tiền đồ của cô ta đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Đoàn phim lấy ngay lý do này để hủy bỏ hợp đồng với cô ta, tiến hành quay phim đúng hạn, tạm thời nhảy qua phân cảnh của nữ chính, mọi người đều đè nén sự bất an trong lòng, có một sự nơm nớp lo sợ không tên.
Bầu không khí như vậy kéo dài hơn nửa tháng, mãi cho đến một tuần sau vào một buổi sáng sớm, tân ảnh hậu An Ấu Lê cùng một nhóm bảo vệ trợ lý, hùng hổ đi vào cửa.
Toàn bộ đoàn phim im lặng như tờ, chỉ có thể nghẹn ngào nhìn trân trối vì niềm kinh ngạc quá lớn.
An Ấu Lê, lần đầu tiên ra mắt công chúng vào năm mười bảy tuổi, độ nổi tiếng lan rộng nhất nhì trong giới. Kỹ thuật diễn và lượng fans đều không thể nào chê được. Cô ấy lại thường xuyên thay đổi phong cách, phong cách nào cũng diễn được, mỗi nhân vật trong các tác phẩm đều rất đặc sắc, sự nghiệp không có lấy một vết nhơ nào.
Tháng trước, nhờ vào một bộ phim điện ảnh mới nhất giành được giải thưởng vàng, đạt được vòng nguyệt quế của ảnh hậu.
Chỉ có điều cô ấy đã rất lâu không có tin tức về lịch trình mới nào, dường như đã nghỉ ngơi hơn nửa năm rồi. Cho đến nay, số lượng phim của An Ấu Lê không hề cao, một năm có được hai tác phẩm mới ra lò đã coi là nhiều, nghe nói cô chọn lựa kịch bản vô cùng nghiêm ngặt.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của cô ấy rất chuẩn, từ khi ra mắt đến bây giờ An Ấu Lê gần như chưa có bộ "phim rác" nào. Không phải những bộ có tiếng vang cực lớn thì cũng là những bộ được khán giả đón nhận, cơ bản là chất lượng hơn số lượng.
Không ít người xem đều vì điều này mà đặt rất nhiều kỳ vọng vào những tác phẩm của cô từ trước khi bộ phim được phát sóng.
Mặc dù dáng vẻ ảnh hậu bước vào vô cùng khoa trương, nhưng dường như vẫn rất gần gũi, trợ lý cầm những hộp bánh ngọt vừa mua, phân phát cho mỗi người ở đoàn phim. Hộp bánh được đóng gói rất đẹp, nhãn hiệu phía trên là của một thương hiệu bánh ngọt cao cấp.
Thẩm Ý Nùng đúng lúc chưa ăn sáng, cầm muỗng có thể nói là ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa mờ mịt không hiểu hỏi Hứa Giáng. Anh ta vừa quay lại sau khi chào hỏi và đón tiếp bọn họ.
"Họ làm sao tìm được An Ấu Lê tới cứu viện vậy? Cô ấy cao giá như thế."
"Nói gì vậy! Đoàn phim chúng ta cũng không đủ xứng tầm hay sao?" Hứa Giáng bất mãn nhìn cô nâng bi người khác làm hạ uy phong bừng bừng của mình, phản bác xong mới giải thích cho cô.
"Còn không phải đập tiền vào sao." Nói tới đây, anh ta kích động, "Bà không biết người phụ nữ kia đen tối cỡ nào đâu, thù lao đóng phim đòi chừng này chữ số ——"
Hứa Giáng ra dấu bằng tay, Thẩm Ý Nùng xém chút nữa bị nghẹn bánh kem, sau khi nuốt xuống mới thật cẩn thận nói ra con số mà cô đoán.
Ai ngờ Hứa Giáng lắc đầu, ý tứ sâu xa, "Phía sau thêm một số 0."
"Khụ khụ ——" Thẩm Ý Nùng thật sự bị sặc nước miếng, tan nát cõi lòng, ho một hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định tâm lý, trợn tròn mắt.
"Ông không gạt tôi chứ, nhiều như vậy! Khương Cửu nhận phim truyền hình cũng không cao như vậy á!!!" Thẩm Ý Nùng khiếp đảm đến mức quên kiềm giọng, phản xạ có điều kiện bật thốt rõ to. Hứa Giáng vội vàng che miệng cô lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.
"Nói nhỏ, nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy."
"Khụ khụ khụ..." Thẩm Ý Nùng suýt chút nữa bị anh ta làm ngộp chết, hít thở không thông, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đấm vào lưng anh ta để anh ta buông ra.
Lúc này Hứa Giáng mới buông tha cho cô, vẫn còn bày ra dáng vẻ cảnh giác, rồi giơ một ngón tay đặt ở giữa môi, "suỵt" một tiếng.
Thẩm Ý Nùng bất đắc dĩ, nhìn anh ta với vẻ chân thành: "Người anh em, cậu cứ yên tâm".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!