Editor: Mayar
Beta: Quanh
________
Mọi người yên lặng không nói.
Diêu Mỹ Nhân nghe chú Giang Nam nói xong, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trực giác của chú ấy rất chuẩn, thảm nào có thể trở thành ông vua địa sản, nhất định không chỉ dựa vào vận khí mà còn có năng lực cùng bản lĩnh, quan trọng nhất là trực giác, đây chính là một loại thiên phú.
Cô pha trà cho hai người, thử kiến nghị: "Con có thể nói ra quan điểm của con được không? Tuy rằng con còn nhỏ, không biết làm ăn buôn bán như thế nào, nhưng bình thường ở trên lớp thầy giáo cũng phổ cập một ít tin tức thời sự."
Giang Nam cười nói: "Ha ha, được, nói nghe một chút, chú Giang muốn biết con có ý kiến gì không." Hắn cũng không để ý nhiều lắm, chỉ coi đây là lời của con trẻ.
"Vừa rồi lời của chú Giang Nam nói con rất tán thành. Kinh tế phát triển, chất lượng cuộc sống của nhân dân tăng lên, không còn là cái thời cả nhà hơn mười miệng người hoặc là mấy cái gia đình cùng nhau ngồi xổm trong căn nhà nhỏ mấy chục mét vuông, tất cả mọi người đều theo đuổi cái tốt, hơn nữa thành thị yêu cầu xây dựng hạ tầng, nhất định sẽ xuất hiện không ít cửa hàng, chung cư, thương mại. Tất cả đều yêu cầu phải có đất đai.
Hiện tại giá đất là hai ba ngàn một mét vuông, từ năm 90 tới giờ, từ mấy trăm lên tới mấy ngàn, gấp hơn mười lần, về sau còn có thể...." Diêu Mỹ Nhân tạm dừng lại, một hơi nói quá nhiều, quả thực rất khát.
Giang Nam và Diêu Thiên Nhai đang nghe hăng say, thấy Diêu Mỹ Nhân ngừng, nhanh chóng truy vấn: "Về sau thế nào?"
Diêu Mỹ Nhân thấy bọn họ nghe lời cô nói, lúc này mới chậm rì rì uống ngụm trà, tiếp tục phân tích nói: "Về sau kinh tế phát triển, giá đất khẳng định tiếp tục lên cao. Dân cư càng ngày càng nhiều, cung không đủ cầu, chỉ có thể cạnh tranh, đương nhiên giá đất sẽ tăng lên." Khóe miệng cô cong lên: "Lên tới trình độ nào? Một vạn một mét vuông, hai vạn một mét vuông, thậm chí năm sáu vạn một mét vuông vẫn là cung không đủ cầu, khi đó ai dám nói ngành địa ốc không đầu tư được!"
Diêu Thiên Nhai và Giang Nam thẫn thờ tiêu hóa lời Diêu Mỹ Nhân nói, lúc lâu sau hai người mới bình tĩnh lại được, dường như bọn họ đã thấy được tương lai ngành địa ốc.
"Nói hay lắm." Giang Nam nhịn không được cảm thán: "Tiểu Mỹ Nhân nói chính là điều ở trong lòng chú, quả nhiên là được giáo dục tốt có khác, kiến thức có phần hơn người bình thường."
Diêu Thiên Nhai phục hồi tinh thần: "Mỹ Mỹ, sao con biết nhiều như vậy."
Diêu Mỹ Nhân biết cha đã bị mình thuyết phục, cô híp mắt cười: "Đôi khi thầy giáo sẽ giúp chúng con mở rộng kiến thức."
Giang Nam tin thật: "Thầy giáo cấp ba có khác, quả là tri thức uyên bác, nhìn xa trông rộng. Anh Thiên, thế nào, cùng em hợp tác đi, em tin tưởng chúng ta sẽ thành công."
Diêu Mỹ Nhân tán thành: "Ba ba, con tin chú Giang Nam."
"Nếu mọi người đều nói như vậy, được, tôi liền liều mạng một phen. Tài chính cứ chia đều, sao lại có thể để chú bảy phần, anh chỉ có ba phần được."
Diêu Thiên Nhai đáp ứng hợp tác khiến cho Giang Nam vô cùng vui sướng, cũng không cùng ông tranh cãi vấn đề ai bỏ vốn nhiều hơn nữa.
---
Buổi sáng chủ nhật, Diêu Mỹ Nhân đi tới hiệu sách, sách luyện tập mới mua lần trước đã làm xong, cô nghĩ nên chọn thêm mấy quyển mới.
Trên thị trường sách tham khảo, các loại sách luyện tập rất đa dạng, Diêu Mỹ Nhân chọn rất cẩn thận, cô biết loại nào mới là loại mình muốn. Không bao lâu sau đã chọn được mấy quyển sách hay, đang lúc muốn đi trả tiền, lúc đi qua kệ sách không cẩn thận đụng phải một người.
Sách của đối phương cùng sách của cô lập tức rơi trên mặt đất, cô vội vàng thu thập lại: "Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng vào cậu."
Cô nhanh chóng đem sách nhặt lên trả lại cho đối phương: "Thật sự rất xin lỗi, cậu...... Lục Hạo Niên?"
"Cậu biết tôi sao?" Lục Hạo Niên một tay xỏ túi, giọng nói thanh lãnh nhưng cũng mang theo chút ôn hòa. Hắn nhìn cô gái trước mặt, một đôi mắt trong trẻo ánh nước, tầm mắt lại nhìn xuống gương mặt trắng nõn của cô, phát hiện mình đối với cô không có chút ấn tượng nào.
Diêu Mỹ Nhân không nghĩ tới người va phải sẽ là hắn, nhất thời quên thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía đối phương: "Đúng, chúng ta cùng lớp."
Lục Hạo Niên nhướng mày, nhìn thấy cô gái trước mắt cứ nhìn mình chằm chằm, khóe miệng hắn nhấc lên nụ cười trào phúng: "A, thì ra là bạn cùng lớp." Hắn vươn tay: "Làm phiền cậu trả sách lại cho tôi."
"A? Ừ!" Diêu Mỹ Nhân hoàn hồn, lập tức đem sách đưa qua.
"Hạo Niên, tôi chọn xong rồi."
Lúc này một giọng nói nhu hòa truyền đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!