Editor: Linh Lưu
Beta: Lavender
__________
Không khí trên đường khá tĩnh mịch, gió nhẹ thổi qua, lá cây ở hai bên đường phát ra tiếng xào xạc.
Thư Mạch thở dài, ấn đường [*] nhăn lại, cậu xoay người liếc nhìn cô gái phía sau một cái, cậi đi một bước, cô đi theo một bước nhỏ, đầu hơi cúi xuống, không thấy rõ biểu cảm. Cậu làm cô sợ sao?
[*] Ấn đường là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán.
Cậu đột nhiên ngừng lại.
"A......" Diêu Mỹ Nhân đụng vào.
"Ha ha." Thư Mạch cười ra tiếng, thuận tay đem cô nửa đỡ nửa ôm vòng vào trong ngực, "Mỹ Nhân, đây là cậu đang nhào vào trong ngực tôi sao?
Tiếng cười đầy sức hút mang theo chút khàn khàn vang lên bên tai, tai Diêu Mỹ Nhân nóng lên, hơi tê mỏi một chút. Trong nháy mắt cô lập tức bừng tỉnh và phát hiện bản thân đã đâm vào lòng Thư Mạch.
Cô nhanh chóng muốn thoát ra, đứng thẳng người, mặt đã nóng hổi, quả thực là mất mặt mà, "Xin lỗi, tôi... tôi không cố ý......" Giọng nói vừa nhỏ vừa e thẹn.
Khi Diêu Mỹ Nhân mới vừa chuaàrn bị rời khỏi lồng ngực Thư Mạch, thì da đầu cô trở nên đau xót, "A!" Tóc bị kéo lại đằng sau.
Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra tóc cô đã bị mắc vào cúc áo đồng phục của đối phương.
Mặt cô gái càng đỏ hơn, vội vàng duỗi tay gỡ "...... Thật sự xin lỗi."
Khoảng cách giữa hai người gần hơn, Thư Mạch hơi hoảng hốt, trong không khí là mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái, cậu khẽ hít vào, cảm giác tất cả tế bào như đang kêu gào, cậu buông cô gái trong lòng ra, tay bên hông không bất giác nắm chặt.
Không biết tóc mắc vào có nhiều hay không, Diêu Mỹ Nhân vội vã gỡ bỏ, càng lúc càng xấu hổ, tay chân luống cuống mãi vẫn không gỡ được.
Thư Mạch cúi đầu nhìn cô gái gấp đến sắp rơi nước mắt trước ngực, tay cậu buông lỏng rồi nhẹ đỡ hông cô, "Đee4 tôi." Cậu nói một cách hết sức tự nhiên, chỉ sợ cô sẽ khóc thật.
Thư Mạch cúi đầu, ngón tay thon dài linh hoạt bắt đầu gỡ, mọi thứ diễn ra thật nhẹ nhàng, mười phần nhẫn nại được sử dụng để gỡ chỗ tóc bị quấn ra.
Hai người dựa rất gần, có thể nghe được cả tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương. Diêu Mỹ Nhân nhìn người trước mắt, mũi cao thẳng, môi mỏng ẩn chứa sự sắc bén, tim cô đập cực nhanh giống như sẽ nhảy ra ngoài ngay lập tức vậy.
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một giây đều rất dài. Diêu Mỹ Nhân nắm chặt tay, kiềm chế tâm trạng của mình.
Thư Mạch nhẹ nhàng gỡ tóc từ cúc áo ra mà không làm đứt một sợi tóc nào "Xong rồi."
Diêu Mỹ Nhân thở phào nhẹ nhõm, cô sắp chề vì hít thở không thông rồi, bởi vì dựa gần cậu, những gì cô hít vào đều là mùi cơ thể đối phương, nó không hề khó ngửi, rất tươi mát và sạch sẽ, nhưng cô không dám thở mạnh, sợ sẽ thêm xấu hổ.
"Cảm ơn cậu!" Diêu Mỹ Nhân cúi đầu tai hồng như sắp chảy máu.
"Không cần khách khí." Khóe miệng Thư Mạch khẽ nhếch, "Chúng ta đi thôi."
Dọc đường đi, Diêu Mỹ Nhân yên lặng mà bước, không dám liếc mắt nhìn Thư Mạch dù chỉ một cái, mãi đến khi về đến cửa nhà, cô mới liếc một cái về phía cậu.
"Tôi tới nơi rồi, cậu về nhà đi Thư Mạch."
Thư Mạch đứng thẳng tắp ở đó, đưa cặp sách cho cô, "Cầm lấy."
Diêu Mỹ Nhân nhận cặp sách, nói lời cảm ơn với cậu, xoay người mở cửa đi vào. Đóng cửa lại, Diêu Mỹ Nhân dựa vào cửa mà toàn thân mất hết khí lực.
Cô cúi đầu nhìn vào vị trí của tim mình mà có chút uể oải......
Không biết có phải tâm trạng bị ảnh hưởng hay không, Diêu Mỹ Nhân tỉnh dậy rất sớm, cô gối đầu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã 6 giờ 10.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!