Editor: Lizxiq
Beta: Dâu Tây 🍓
_________________
Thời tiết nóng nực như đổ lửa, tất cả mọi người đều đứng nghiêm, sống lưng thẳng tắp như trong quân đội.
Giữa đám nam sinh, hai dáng người nhỏ nhắn xinh xinh trở nên cực kỳ nổi bật. Mãi đến hôm nay Diêu Mỹ Nhân mới được gặp đầy đủ các thành viên của lớp mình, cả lớp chỉ có 2 nữ sinh là cô và Dương Lê.
Lúc mới tập hợp, tất cả các nam sinh lớp 1 khoa máy tính đều giật mình khi nhìn thấy hai nữ sinh đến, cả khoa chỉ có lớp họ có nữ nên ai cũng vô cùng kích động. Cả Diêu Mỹ Nhân và Dương Lê đều thanh tú xinh đẹp, ha ha, ai bảo khoa máy tính toàn "khủng long" chứ? Tuy số lượng ít nhưng chất lượng lại rất cao, có thể bỏ xa hoa khôi của các khoa khác.
Tất cả mọi người đều tập hợp ở sân lớn, tiếng hô khẩu hiệu vang lên khắp nơi.
Khoa kiến trúc tập quân sự ở gần đài chủ tịch, cả khoa chỉ có một lớp hai mươi mấy người. Giờ phút này, bọn họ đang ngồi nghỉ ngơi ở dưới mái hiên che nắng.
"Nhìn kìa, kia là khoa máy tính đấy, ha ha ha, nghe nói năm nay cả khoa chỉ có hai nữ sinh." Nam sinh tên Trần Thượng chỉ vào đội ngũ đứng cách đó không xa.
"Ha ha, khổ vậy, mình vốn tưởng rằng khoa chúng ta chỉ có năm nữ sinh đã là thảm lắm rồi, không ngờ có khoa còn thảm hại hơn, khoa họ chắc toàn hòa thượng quá!!" Trịnh Thiệu Khôn tiếp lời, "Hai nữ? Mình muốn xem thử xem các cậu ấy như thế nào, nhưng mà học khoa máy tính thì chắc cũng bình thường thôi, ôi, có mà như không, thương họ quá."
"Không nhìn được gì cả, toàn nam thôi." Trần Thượng dáo dác nhìn khắp nơi, "Theo mình thấy, có lẽ ngành nhiều nữ sinh nhất chính là ngành Ngoại ngữ và ngành Tiếng Trung, chẹp chẹp, hai khoa đó chính là phúc lợi của nam sinh."
"Vậy thì mình sẽ thường xuyên đi dạo qua hai khoa đấy. Ôi, mẹ nó, bạn nữ kia trắng thật." Lâm Tinh Trình dán mắt vào dáng người nhỏ nhắn đứng ở cuối hàng đầu tiên, "Đó là khoa máy tính à?" Cậu kinh ngạc hỏi.
"Ở đâu? Ở đâu?" Trần Thượng thò đầu lại gần.
"Ôi, tôi thấy rồi, xinh quá!!" Trịnh Thiệu Khôn nhìn sang, mắt sáng hẳn lên.
Thư Mạch đang ngồi ở một góc cũng lặng lẽ nhìn sang.
Một bóng người xinh đẹp đang đứng thẳng tắp ở phía xa, dù mặc quân trang rộng thùng thình nhưng do có thắt lưng nên nhìn vẫn rất thướt tha. Dưới chiếc mũ xanh là khuôn mặt trắng nõn xinh xắn như tiên nữ, khiến người khác không khỏi động lòng.
"Sao khoa máy tính lại có một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, điều này không khoa học chút nào."
"Mẹ nó, một người có thể chấp cả trăm là có thật." Lâm Tinh Trình vuốt cằm: "Xinh như vậy, không biết đã có bạn trai chưa, cậu đoán thử đi Thư Mạch." Cậu bạn dùng tay huých vào người Thư Mạch.
Thư Mạch thu lại sự dịu dàng trong mắt, nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, "Cậu ấy có bạn trai rồi."
"Cậu biết à?"
"Ừm." Thư Mạch không nói gì thêm, biểu cảm trên mặt như có như không.
Lâm Tinh Trình và Trần Thượng không hẹn mà cùng trợn trắng mắt, thế thôi à? Sau đó thì sao?
Bên kia, cuối cùng đợt huấn luyện cũng đã kết thúc, sau khi nghe thấy hai chữ "Nghỉ ngơi", Diêu Mỹ Nhân lập tức thả lỏng người, đối với một người lười vận động như cô, huấn luyện quân sự quả thực chính là tra tấn.
"Mỹ Nhân, chúng mình sang bên kia ngồi đi."
Dương Lê bỏ mũ xuống quạt, mặc dù tóc ngắn nhưng đầu cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Hai người vừa mới tới dưới bóng cây, một đám nam sinh đã vội vàng nhường lại vị trí, hiếm khi khoa máy tính mới có được hai bảo vật quốc gia, vì vậy mọi người phải thật cưng chiều, tuyệt đối không cho khoa khác đào góc tường [*].
[*] Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè.
"Cảm ơn." Diêu Mỹ Nhân lễ phép gật đầu với nam sinh vừa nhường chỗ cho mình.
Đối diện với khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, cậu bẽn lẽn trả lời,
"Không… Không cần khách sáo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!