Chương 5: Phương Mộng Nhàn

Editor: Hạ Thiên

Beta: Cam

_____________

Hôm nay là thứ bảy, nhưng Diêu Mỹ Nhân vẫn rời giường sớm.

Sau khi uống xong sữa bò, cô liền sắp xếp lại bữa sáng đã được chuẩn bị trước, chuẩn bị mang đến bệnh viện.

Tối qua, Thư Mạch ở lại bệnh viện, nghĩ đến việc cậu có thể còn chưa ăn sáng, hơn nữa cô cũng lo lắng cho sức khỏe của bà cụ nên muốn tới thăm một chút.

"Tôi mang bữa sáng tới cho cậu."

Vào phòng bệnh, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Thư Mạch, dáng vẻ hình như vừa mới tỉnh ngủ, đặt bữa sáng lên bàn, Diêu Mỹ Nhân nhẹ nói: "Nhân lúc còn nóng, cậu ăn chút đi."

Thư Mạch vừa tỉnh ngủ, có thể là do nằm trên giường nên mái tóc cắt ngang trán bị ép vểnh lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như sương như ngọc, xuống dưới là hàng mi dày cùng với đôi mắt đen như mực, con ngươi linh hoạt mông lung, lông mày hơi nhếch thiếu đi mấy phần khí chất, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy lúc này Thư Mạch có vài phần ngốc nghếch.

"Cảm ơn cậu" Giọng điệu rầm thấp, không còn dễ nghe như bình thường, có thêm chút khàn khàn vì mới tỉnh ngủ.

"Cậu không cần khách khí, chúng ta là hàng xóm, lại là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là điều tất nhiên, không phải lần trước cậu đã đưa tôi về nhà sao". Cô chỉ đơn thuần muốn giúp cậu mà thôi.

"Ừ"

Thư Mạch súc miệng rửa mặt xong ra ngoài thì thấy Diêu Mỹ Nhân đã bày từng món ăn sáng lên trên bàn, hương thơm của sữa đậu nành hoà cùng với bánh bao nóng, đáy mắt tối tăm của cậu hiện lên một mảng sáng nhu hòa.

"Cậu ăn chưa?"

"Ăn....... ăn rồi." Diêu Mỹ Nhân nhìn thiếu niên đang tiến đến trước mặt, cảm thấy có vài phần bí bách, hình như cậu lại cao thêm, chắc phải được mét tám đi, nếu không, cô cao gần một mét sáu tám, sao lại chỉ đứng tới cằm cậu. Ánh mắt cô chuyển về hướng cửa sổ, không dám nhìn trực diện chiếc cằm tinh xảo cùng với đôi môi mỏng ẩn chứa sự sắc bén trước mặt,"Tôi vừa hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói thân thể bà nội Thư khôi phục rất tốt, tin chắc rằng bà sẽ tỉnh lại nhanh thôi."

Thư Mạch gật gật đầu, nghiêm túc ăn bữa sáng.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Thư Mạch ăn với tốc độ không nhanh không chậm, không gọi là ưu nhã, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cho đến khi nuốt ngụm đồ ăn cuối cùng xuống, cậu mới mở miệng: "Tiền thuốc tối hôm qua, tối nay tôi sẽ trả lại cậu."

Diêu Mỹ Nhân không ngờ rằng cậu lại nhắc đến chuyện này, cô hơi sửng sốt một chút, huống hồ tình cảnh của cậu...

"Việc này...... Không cần phải vội đâu."

"Hử?" Thư Mạch nghi hoặc nhìn về phía cô.

Diêu Mỹ Nhân cân nhắc từ ngữ một chút, uyển chuyển nói:"Chi phí không cần trả lại tôi gấp, thời gian này chắc hẳn cậu phải trả không ít tiền thuốc men, mà về sau cậu còn phải mua một ít đồ ăn ngon và thuốc bổ cho bà Thư bồi bổ thân thể nên sẽ cần dùng nhiều tiền, cho nên, cậu giữ tiền lại đi, sau này trả cũng được."

Thư Mạch nhìn cô bé bộ mặt nghiêm túc, dụng ý thuyết phục cậu không cần trả tiền vội trước mặt, khóe miệng hơi cong lên thành một đường,

"Được!"

Giữa trưa, khi Diêu Mỹ Nhân về đến nhà thì phát hiện có khách tới.

"Con đã về". Diêu Mỹ Nhân vào trong nhà, nụ cười trên khóe miệng giảm đi mấy phần khi nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, bàn tay không tự chủ nắm chặt.

"Ôi, Mỹ Mỹ đã về!"

Trên ghế salon, một người phụ nữ trung niên thời thượng, trang điểm nhẹ, tóc cắt ngắn nhuộm màu hạt dẻ lên tiếng.

Diêu Mỹ Nhân lãnh đạm gật đầu chào hỏi: "Dì"

"Mỹ Mỹ, dì và chú con, còn có chị họ con

- Mộng Nhàn hôm nay tới thị trấn G chọn nhà ở, thuận đường đến thăm chúng ta". Diêu Thiên Nhai nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!