Editor: Annie
Beta: Hadyy
______________
Diêu Mỹ Nhân vừa đến nhà cũng là lúc bà nội Thư tản bộ từ công viên về.
"Cháu chào bà."
Bà nội Thư thấy Diêu Mỹ Nhân, lập tức liền cười, "Ai nha, là Mỹ Mỹ, mấy ngày nay con đi học, bà không gặp được con. Mau vào nhà ngồi, nói chuyện với bà một lát, bà rất nhớ con." Bà nội Thư rất yêu quý đứa nhỏ này, lớn lên đã xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn. Bình thường cháu trai ở nhà trầm tĩnh, ít nói, không được hoạt bát giống đứa nhỏ đáng yêu này.
Sau khi nghe xong, Diêu Mỹ Nhân chớp chớp mắt, mang theo vài phần tinh nghịch: "Được ạ, bà không ghét bỏ vì con ồn ào là tốt rồi."
Nói xong, cô tiến lên đỡ bà nội Thư đi vào trong, "Dạo này bà thấy sức khỏe thế nào?"
"Khá hơn nhiều rồi, cả ngày cứ ở trong nhà cũng chán, cho nên bà ra công viên tản bộ và hoạt động xương cốt một chút."
"Vậy về sau nếu có thời gian con sẽ tới đây nói chuyện phiếm với bà."
Bà nội Thư mừng rỡ cười rộ lên: "Đúng là đứa trẻ ngoan."
"Thư Mạch cũng rất hiếu thuận."
Cô đỡ bà nội Thư ngồi xuống, "Bà nội, con đi lấy giúp bà ly nước."
"Cảm ơn con, làm phiền con rồi."
Lần trước đã tới đây nên cô biết phòng bếp ở đâu. Rót một chút nước đun sôi ra cốc, cô mang ra ngoài đặt lên chiếc bàn nhỏ bên tay trái bà nội Thư.
"Mỹ Mỹ tới đây ngồi bên cạnh bà này, chúng ta nói chuyện một chút."
Bà nội Thư thân thiết kéo tay Diêu Mỹ Nhân, mặt đầy ý cười. Người già thích cùng người trẻ nói chuyện phiếm, lải nhải một chút.
Diêu Mỹ Nhân không kiêu căng, không nóng nảy mà nghiêm chỉnh ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, bà nội Thư nhìn đến vui vẻ, cười hỏi: "Mỹ Mỹ, gần đây con với Tiểu Mạch hay đi học với nhau đúng không?"
"Vâng ạ, mỗi ngày Thư Mạch đều đưa con đến trường." Có thể là do có tật giật mình, cô đỏ mặt nói thêm câu: "Thật sự con phải cảm ơn Thư Mạch, ngày nào cũng làm phiền cậu ấy."
"Có cái gì mà phiền, nhà con ở bên cạnh, con với nó lại học cùng trường, bà còn định nhắc nó tới đón con đó." Sau đó, bà nội Thư tủm tỉm cười nhìn Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân bị bà nội Thư nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên, "Bà nội Thư?"
Bà nội Thư khuôn mặt đầy nếp nhăn, tràn đầy ý cười: "Mỹ Mỹ, bà muốn hỏi con một chuyện."
"Bà cứ hỏi đi, con mà biết nhất định sẽ trả lời."
"Ha ha, gần đây thằng nhóc Tiểu Mạch đang yêu sao?" Bà nội Thư thốt ra một câu kinh người.
"A?" Đôi mắt đen nhánh của Diêu Mỹ Nhân trợn tròn, kinh hãi.
Bà nội Thư tiếp tục hỏi: "Hai đứa quen nhau sao?"
"Bà nội Thư, bọn con......" Diêu Mỹ Nhân sợ tới mức đứng bật dậy.
Bị phát hiện? Chả lẽ sẽ......
Bà nội Thư vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô trấn an. Ây, tay nhỏ lại mềm mịn, lại còn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Bà nội Thư kéo cô ngồi lại chỗ cũ, "Không phải sợ, không phải sợ, bà không phản đối hai đứa."
Diêu Mỹ Nhân nuốt nước bọt một chút, dịu giọng hỏi lại: "Bà nội Thư, bà biết rồi ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!