Chương 13: Giúp đỡ

Edit: Tiểu Phương

Beta: Quanh

________________

Đôi mắt đen to tròn của Diêu Mỹ Nhân nghi ngờ nhìn cậu.

"Đi theo tôi." Cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trong suốt của cô, làn da mềm mại non mịn giống như lớp vải lụa sa tanh cao cấp.

"Ai nha, đi đâu mới được." Diêu Mỹ Nhân không kịp đề phòng: "Với lại cậu mau buông tay ra, lỡ có người hiểu lầm thì làm thế nào!" Tay của cậu vừa nóng vừa thô ráp, những vết chai trên đốt ngón tay làm cô có chút ngứa ngáy khó chịu.

Thư Mạch thả lỏng lực tay những cũng không để cho cô tránh thoát: "Ngoan, một hồi nữa cậu sẽ biết."

Đến khi Diêu Mỹ Nhân đứng trong phòng của Thư Mạch, cô mới bừng tỉnh.

Nhìn xung quanh mấy lần, phòng của Thư Mạch rất trống trải, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, tủ quần áo, kệ sách, tất cả đều được sắp xếp sạch sẽ chỉnh tề, mà trên bốn bức tường dán đầy các hình vẽ, đại đa số đều là các tác phẩm kiến trúc nổi tiếng.

Thu hồi ánh mắt, mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, giọng nói mềm mại đáng yêu làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ: "Cậu... Tại sao lại dẫn tôi đến phòng của cậu?"

Thư Mạch nhìn gò má trắng nõn có chút hồng của cô, mím môi cười một tiếng, từ từ từng bước từng bước ép tới gần.

"Vậy theo cậu, tại sao tôi lại muốn dẫn cậu vào phòng của tôi?" Giọng điệu kéo dài lại vô cùng hấp dẫn làm cho người ta không nhịn được run rẩy.

"Cậu muốn làm gì... Cậu ép tôi sát như vậy..." Diêu Mỹ Nhân hốt hoảng đặt hai tay trước ngực Thư Mạch hòng đẩy cậu ra, nhưng cậu một mực ép sát cô, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường mới ngừng lại.

Thư Mạch cúi đầu, chóp mũi đều là mùi hương thơm dịu của thiếu nữ, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu như nước: "Mỹ Nhân, cậu đang sợ sao?"

"Cậu nói gì?" Diêu Mỹ Nhân trừng anh, ánh mắt như sóng nước không có chút lực sát thương nào.

"Ngoan, đừng sợ, đứng đây chờ tôi."

Thư Mạch không trêu ghẹo cô nữa, sợ sẽ làm cho cô tức giận. Cậy xoay người đi đến bên bàn đọc sách, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái sổ tiết kiệm.

"Cho cậu." Cậu đưa sổ tiết kiệm cho cô.

"Hả? Đây là... Sổ tiết kiệm?" Diêu Mỹ Nhân không đưa tay nhận: "Tại sao cậu lại cho tôi cái này?"

"Lúc trước nhà cậu ứng tiền thuốc thang cho bà nội tôi, bây giờ trả lại."

Diêu Mỹ Nhân chần chờ nhận lấy sổ tiết kiệm, lúc cô mở ra nhìn liền sợ run, đôi môi mọng khẽ nhếch, không thể tin mà đếm đi đếm lại con số trong sổ, xác nhận chính bản thân mình không phải bị hoa mắt.

"Sao lại nhiều như vậy?" Coi như là trả lại tiền cũng chỉ hai nghìn tệ, nhưng trong sổ tiết kiệm lại tới năm trăm nghìn.

Không đúng, tại sao Thư Mạch lại có nhiều tiền như vậy?

Diêu Mỹ Nhân khép sổ tiết kiệm lại, nghiêm nghị nói: "Cậu điên rồi, sao lại cho tôi nhiều tiền như vậy? Tại sao cậu lại có nhiều tiền như vậy?"

Thời đại này, phần lớn tiền lương mỗi người đều là khoảng một tháng một nghìn tệ, người gửi tiết kiệm mười nghìn tệ không nhiều chứ đừng nói là triệu phú.

Huống chi ở kiếp trước của cô, năm trăm nghìn cũng đã là rất nhiều tiền.

Nhìn cô gái bị dọa sợ, Thư Mạch vội vàng trấn an: "Mỹ Nhân không phải sợ, đây là tiền tôi trúng thưởng."

"Tiền thưởng?"

"Đúng rồi."

Cậu mở tủ nhỏ dưới bàn đọc sách, lấy từ bên trong ra một chồng dày giấy khen cùng bản vẽ kế hoạch kiến trúc: "Tôi vẫn luôn rất hứng thú với kiến trúc, bởi vì không có cơ hội tiếp xúc cho nên mấy năm trước đã bắt đầu đi các công trường để học hỏi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!