Chương 12: Phương Mộng Nhàn ghen tỵ

Edit: Tiểu Phương

Beta: Quanh

_________________

Sau khi kỳ thi trắc nghiệm kết thúc, buổi trưa Diêu Mỹ Nhân hay đi tới vườn bách thảo bên cạnh làm bài tập, không khí nơi này không chỉ mát mẽ mà còn yên lặng, hiệu quả học tập tốt hơn nhiều so với phòng học. Chỉ có duy nhất một điều không tốt chính là người ngồi bên cạnh, nhưng mà cậu ấy cũng chỉ yên lặng đọc sách, không hề quấy rầy cô.

Diêu Mỹ Nhân mở sách bài tập để giải đề, gần đây cô bắt đầu làm thử các bài khó, từ đó cảm thấy ham học hơn rất nhiều.

Thư Mạch khép hờ mí mắt, nhìn chằm chằm bàn tay của Diêu Mỹ Nhân, cồ cầm cây bút màu đen tuyền, đang hí hoáy không ngừng trên quyển sổ. Ngón tay không bụ bẫm như trước mà trở nên thon dài trắng nõn như ngọc, móng tay có màu hồng nhạt trong suốt, làm cho người takhông nhịn được muốn bắt lấy.

Đôi mắt đen như mực dần dần sâu thẳm.

"Nghe nói sau khi công bố thành tích sẽ bắt đầu đổi vị trí." Giọng Thư Mạch bình thản.

"Ừ, đúng vậy." Lần trước chủ nhiệm lớp đã nói qua, nếu như không phải ngồi cạnh Nghiêm Thi Lâm nữa thì thật là tốt.

Gần đây Nghiêm Thi Lâm nói chuyện càng ngày càng chanh chua khinh thường cô, mặc dù có thể không quan tâm nhưng vẫn rất khó chịu, cô hy vọng có thể chú tâm học tập mà không bị ai quấy rầy.

"Mỹ Nhân." Thư Mạch đến gần cô, từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi rất mong đợi quan hệ chúng ta sẽ tiến thêm một bước!"

Diêu Mỹ Nhân ngừng bút, dáng ngồi thẳng tắp chợt trở nên cứng nhắc, đôi tai ửng đỏ. Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mắt: "Cậu có ý gì?"

Tròng mắt Thư Mạch đen lại, khóe miệng cong lên, không nói gì thêm.

---

Mấy ngày sau, bảng điểm được công bố.

Vừa có xếp hạng thành tích liền khiến mọi người kinh ngạc không thôi, đứng nhất lớp vẫn là Thư Mạch, mà hạng nhì lại là người khác.

Hạng nhì không còn là Lớp phó học tập luôn xếp sau Thư Mạch, mà là học sinh mới chuyển trường Lục Hạo Niên, đồng hạng là Diêu Mỹ Nhân. Làm cho mọi người kinh ngạc không phải là thành tích học tập của hai người, mà chính là nhan sắc vượt trội của bọn họ. Phải biết học sinh giỏi chính là đối tượng để mọi người học tập, nhưng học sinh giỏi mà có thành tích ưu tú, dáng dấp bắt mắt, nhất định sẽ nhận được nhiều sự chú ý cùng bàn tán.

Vào lớp, Diêu Mỹ Nhân chống má lật xem bài thi của mình, nhìn 140 điểm đỏ tươi phía trên, cô cảm thấy không ngạc nhiên cũng không vui vẻ chú nào. Đối với thành tích này trong lòng cô hiểu rõ, dạng bài này là phần cô yếu nhất nên mới không đạt được điểm tối đa, cô cũng không băn khoăn gì thêm, từ nay về sau sẽ cố gắng luyện nhiều dạng bài này

Mà lúc này, Phương Mộng Nhàn đang ngồi học, mặc dù cô ta luôn mỉm cười nhưng chỉ có mình cô ta biết trong lòng mình sóng to mãnh liệt như thế nào.

"Mộng Nhàn, em họ Diêu Mỹ Nhân của cậu thật lợi hại nha, có thể đứng hạng hai, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ mà!" Hồng Tiểu Liên ngồi cùng bàn với Phương Mộng Nhàn, thấp giọng cảm thán.

Ánh mắt Phương Mộng Nhàn trầm xuống, giấu đi mấy phần không cam lòng, những lời này thật vô cùng chói tai.

"Thật không?" Giọng cô ta có chút lãnh đạm.

"Đúng rồi, phải gọi là tài mạo song toàn!" Hồng Tiểu Liên nhỏ giọng khen ngợi.

"Thầy nhìn kìa." Giọng Phương Mộng Nhàn càng lạnh nhạt.

Hồng Tiểu Liên le lưỡi, lập tức chăm chỉ nghe giảng, cũng không chú ý tới đầu bút của Phương Mộng Nhàn hung hăng vạch nát số điểm trên bài thi, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng.

Tiết cuối là môn Sinh học, cô Tần mặc chiếc váy màu xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan thai đi vào. Cô trả lại bài thi rồi bắt đầu chữa lại cho cả lớp.

Diêu Mỹ Nhân rất thích cô Tần, không chỉ dáng người xinh đẹp mà còn rất hiền dịu, khí chất nho nhã, luôn đối xử rất tốt với học sinh. Kiếp trước thành tích của cô từ tốp đầu rơi xuống bét lớp, các thầy cô khác đối với cô có thành kiến rất lớn, chỉ có cô Tần không phê bình cô, còn tích cực dạy thêm cho cô, luôn khích lệ cô, nên đó là nguyên nhân vì sao cô lại rất thích cô Tần.

"Được rồi, bài thi đã chữa xong, còn mười phút nữa là tan học, mọi người hãy thu dọn đồ đạc để chúng ta đổi chỗ ngồi. Dựa theo quy định, căn cứ xếp hạng thành tích để lựa chọn vị trí, rõ chưa?"

"Rõ." Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không bao lâu sau máy chiếu hiện ra danh sách chỗ ngồi. Diêu Mỹ Nhân sững sốt một chút, nhìn tên người ngồi cạnh mình, trong đầu "Bùm" một tiếng nổ thật to, rốt cuộc cô cũng biết lần trước Thư Mạch nói muốn quan hệ gần hơn một chút là có ý gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!