Editor: Mayar
Beta: Quanh
_________
Tuy phòng bếp không lớn nhưng lại rất sạch sẽ.
Thư Mạch đem con gà đã được xử lý rửa sạch thêm một lần nữa, loại bỏ lông măng [1] còn sót lại. Sau khi rửa xong, cậu đeo tạp dề, thuần thục cắt gà thành từng khúc.
[1]: ở một số vùng địa phương khác còn được gọi là lông mao.
Diêu Mỹ Nhân quan sát Thư Mạch, cậu đeo tạp dề màu xanh nhạt nghiêm túc nấu ăn, dù vậy cô không hề cảm thấy cậu nữ tính, ngược lại đẹp trai đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Làm sao có thể không đẹp trai chứ.
Trong trường học người ta đều nói Lục Hạo Niên là mỹ nam, nhưng Diêu Mỹ Nhân cảm thấy đó là do mọi người không để ý tới Thư Mạch, không nhìn thấy vẻ đẹp của cậu. Đi ra phòng khách, rồi lại đi vào phòng bếp, đại khái cậu chỉ đơn thuần đi đi lại lại như vậy, thế mà lại tạo thành cảnh đẹp ý vui.
Nhìn sườn mặt của cậu, Diêu Mỹ Nhân đột nhiên có cảm giác thật hoang đường rằng Thư Mạch chính là kim ốc tàng kiều [2].
[2] Có chú thích ở cuối chương.
"Sao vậy?" Thư Mạch ngừng nấu ăn, cái nhìn của cô gái nhỏ thật nóng bỏng, khiến cậu muốn làm bộ không quan tâm cũng không được.
Mặt Diêu Mỹ Nhân nóng lên, lập tức thu hồi tầm mắt: "Tôi...... Tôi thể giúp đỡ cậu việc gì không?" Cô túm vạt áo, ngượng ngùng hỏi.
Thư Mạch nhìn ngón tay trắng nõn của cô, nó rất non mịn, móng tay và đầu ngón tay đều hồng hồng: "Cậu giúp tôi rửa sạch nấm hương đi."
"Được."
Diêu Mỹ Nhân lấy rổ nấm hương trên bồn rửa xuống, đầu tiên cô đổ vào trong rổ lớn rồi ngâm chúng, sau đó từng bước từng bước nhẹ nhàng xoa bỏ bụi đất, thuận tiện dùng dao nhỏ cắt bỏ những vết bẩn ở đầu nấm hương.
Ăn nấm hương rất tốt, hấp dẫn người khác nhất là nấm hương có thể bổ xương đẹp da, thường được chiết xuất làm mỹ phẩm cao cấp, không chỉ khiến da thịt hồng nhuận còn chống lão hóa. Vì vậy Diêu Mỹ Nhân rất thích ăn nấm hương.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng dùng dao nhỏ cắt nấm, linh hoạt mà nhẹ nhàng.
"Rửa xong chưa?"
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, tai Diêu Mỹ Nhân nóng lên, tay cũng run hơn: "A......" cô hô nhỏ một tiếng.
"Sao vậy? Để tôi xem!"
Thư Mạch lập tức tiến lên cầm tay cô, móng tay được cắt gọn phiếm hồng, trên ngón trỏ trắng nõn có một vết cắt, đang bắt đầu chảy máu.
"Đứt tay rồi." Giọng Thư Mạch khàn khàn trầm thấp: "Là do tôi dọa cậu, thật có lỗi."
Chỉ là một vết thương nhỏ, Diêu Mỹ Nhân không đau đớn nhiều: "Không......"
Chưa nói xong, cô đã sợ tới mức không nói thành lời, chỉ ngơ ngác nhìn Thư Mạch ngậm ngón tay bị thương của cô vào trong miệng.
Lúc đầu Thư Mạch hành động nóng vội không chút suy nghĩ, nhanh chóng đem ngón tay bỏ vào miệng, sau đó cậu mới phát hiện, thì ra vừa rồi cậu đã làm những gì mà trái tim mách bảo, khi nhìn thấy ngón tay trắng nõn ấy, cậu liền sinh ra cảm giác hận không thể ăn vào miệng.
Diêu Mỹ Nhân bị dọa đứng yên tại chỗ không dám di chuyển, ngón tay bị đầu lưỡi mềm mại liếm liếm, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến tim, cả tay đã tê rần.
Người kia liếm một chút rồi lại một chút, tựa như cọng lông vũ nhẹ nhàng phất qua trái tim cô, ngứa ngáy khó chịu không thôi.
Cô cảm thấy cậu đang ăn tay cô thì đúng hơn.
"Buông ra!......" Diêu Mỹ Nhân không nhịn được thấp giọng nói, cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, sau đó nhanh chóng cắn môi. Thật sự, thật sự là...... Cô giãy giụa mãi mà không thoát được, Thư Mạch vẫn đang dùng sức liếm mút tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!