Tiết học cuối cùng có một bài kiểm tra nhỏ, Mễ Bối đang cắm cúi làm
bài, không cẩn thận để cùi trỏ thúc nhẹ vào cánh tay người cùng bàn đang say ngủ. Cô tưởng rằng chạm nhẹ một cái như vậy cũng không làm anh ta
chú ý.
- Có phải cô muốn chết không?
Không ngờ anh ta vừa ngước mắt lên đã mắng xa xả:
- Đừng có chạm vào tôi nữa đấy!
Mễ Bối sợ hãi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc vội vàng thu mình lại một góc, tỏ ý tôn trọng.
Phòng học vốn đã yên lặng, tiếng quát của anh ta, vì thế, còn đọng lại một lúc lâu mới tan đi.
Cô giáo trông giờ kiểm tra ngồi trên bục giảng trừng mắt nhìn ra cửa
sổ, như đang cố nuốt hết phẫn nộ và bực tức vào bụng, nhồi nhét để rồi
sau đó tiêu hoá đi.
Nộp bài xong là hết giờ học, nhưng buổi trưa Mễ Bối không về nhà mà ở lại ăn trưa trong căng
-tin trường.
Trong căng
-tin, Mễ Bối lại gặp phải gã cùng bàn đáng ghét. Lúc này,
tâm trạng của anh ta có vẻ khá hơn rất nhiều, đang ở giữa một đám tiền
hô hậu ủng các sinh viên khác, sắc mặt hồng hào so với vẻ ủ rũ, mệt mỏi
ban nãy, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Anh ta nhìn thấy Mễ Bối, khẽ lừ mắt lườm cô một cái, làm Mễ Bối sợ
hãi vội vàng cúi đầu bưng khay cơm bước đi thật nhanh. Trong nhà ăn vang lên một trận cười ồn ã? mang theo vẻ hung hăng, càn quấy và?
Thê lương?
Buổi chiều lên lớp, Mễ Bối mới sực nhớ ra vừa rồi vì bận sắp xếp mấy
cuốn giáo trình mới mà cô quên cả đến phòng y tế băng bó lại vết thương
trên đầu gối. Bây giờ cú ngồi gập đầu gối xuống là vết thương lại đau
nhức không thôi. Vết thương bắt đầu đóng vảy, có chỗ máu còn chưa khô,
màu thịt đỏ hồng hồng như ẩn như hiện.
Mễ Bối phát hiện trên vết thương vẫn còn mấy hạt cát, bèn thu chân
lên, khom người, cúi thấp đầu lau sạch vết thương, thi thoảng lại chu
cặp môi hồng như cánh hoa đào lên, khẽ thổi nhẹ vào vết thương. ? oTảng
đá lớn? ngủ khì khì bên cạnh hơi rung rung lên một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!