Chương 2: (Vô Đề)

Thôi chết! Bị người ta nhìn thấy rồi!

Mễ Bối ngẩng đầu nhìn. Cậu sinh viên dong dỏng cao đang đứng ngay bên trái cô. Ánh mặt trời chiếu sau lưng anh ta, Mễ Bối không trông rõ mặt. Cô nheo mắt, nhưng cũng chỉ thấy một bóng đen mờ mờ, đầu tóc rối bù.

Lúc này, chuông vào học đột nhiên vang lên.

Bóng đen khẽ chuyển động, gương mặt không còn bị ngược sáng toát lên

một sức quyến rũ lạ kỳ, hai hàng lông mày rậm nhướng lên chứng tỏ chủ

nhân của chúng là người rất ngang ngược, đôi mắt đẹp đang từ trên cao

nhìn xuống, dường như không hề quan tâm tới Mễ Bối đang ngồi dưới đất,

cặp môi mỏng nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo, rõ ràng là đang tỏ ý mỉa mai, chế giễu Mễ Bối.

Anh ta nhìn chăm chăm vào đầu gối trắng muốt đang chảy máu của Mễ Bối, ánh mắt tà ác như mắt quỷ hút máu:

- Chảy máu rồi!

Sau đó anh ta lại lạnh ngạt ngước mắt lên, hờ hững buông thêm một câu:

- Chảy máu rồi!

Dường như hai câu vừa rồi là của hai con người hoàn toàn khác nhau

vậy. Mễ Bối ngẩn người ra nhìn người con trai lạ, không biết phải làm

sao.

Anh chàng kia nói xong, ưỡn ngực đi thẳng không buồn quay đầu lại.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, nghịch ngợm nhảy múa trong sân

trường tràn ngập mùi hương thơm mát của mùa hạ. Mễ Bối ngồi dưới đất, máu chảy dọc theo đầu gối xuống chân. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên máu

của Mễ Bối, một mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta phải rùng

mình. Chẳng trách trên Thiên đình vẫn nói con người có máu có thịt, xước

da một chút là sẽ đau, sẽ chảy máu. Mễ Bối nhìn chăm chú vào vết máu

trên chân mình, nhớ lại cuộc sống không có cảm giác trên Thiên giới,

thầm cảm thấy rằng đau đớn làm con người ta sáng suốt hơn.

Anh chàng kia đã đi xa rồi, nhưng Mễ Bối vẫn còn nghe anh ta lẩm bẩm:

- Khổ nhục kế hả? Trò này cũ lắm rồi.

Mễ Bối cố nhịn đau, gắng gượng đứng dậy rồi mới phát hiện đã vào giờ

học, cả ngôi trường rộng lớn hầu như không một bóng người, lẽ nào vừa

mới đi học ngày đầu tiên, cô đã bị muộn?

Mễ Bối quên cả vết thương ở chân, khập khiễng lê bước trên con đường

nhỏ. Hầu như chẳng còn thấy bóng học sinh mặc đồng phục đâu nữa. Mễ Bối

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!