Chương 4: Triệu Vũ Mặc Đến Trường

Thầy hiệu trưởng với cái đầu hói nhìn xung quanh lớp một chút, sau đó quay đầu nói với Kiến Tâm: "Em tạm thời ngồi ở bàn cuối trong góc bên phải nhé."

Dặn dò lớp nên thân thiện với bạn học mới một lúc, thầy mới yên tâm rời đi.

Ninh Kiến Tâm bước xuống chiếc bàn cuối cùng, đây là chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp, mà bạn cùng bàn của cô không ai khác chính là Ninh Kiến Thần.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt. Rất mong được chỉ bảo nhiều hơn." Ninh Kiến Tâm đặt cặp sách xuống, cười cười nhìn bạn cùng bàn.

Ninh Kiến Thần ngước mắt nhìn lên cô em gái song sinh của mình, trong lòng nổi lên một đợt sóng ngầm cuồn cuộn.

Nó tới đây không kiếm chuyện thì cũng kiếm chuyện.

Sao bố mẹ lại rước cái của nợ này về nước làm gì, rồi còn giao phó cho hắn nữa chứ. Aaaa...

Các bạn học nhìn thấy thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt hình viên đạn của Ninh Kiến Thần thì cho là sắp có kịch hay để xem rồi. Đang háo hức sắm sửa cho mình một tâm trạng tốt để xem kịch, thì lại thấy Ninh Kiến Thần chào lại một câu: "Ừm." Sau đó lại gục đầu xuống bàn nằm ngủ.

Thế... là xong rồi à?!!!

Một tiết học trôi qua trong bình yên.

"Chính là cô ta."

"Dám ngồi chung bàn với Ninh thiếu."

"Vừa chuyển trường..."

"Muốn câu dẫn Ninh thiếu, không biết xấu hổ."

"Cướp người khỏi tay Trịnh bảo bối nổi sao?"

"Trịnh gia sẽ đánh sập kinh tế cả họ nhà cô ta nếu dám động tới Trịnh bảo bối..."

Các loại bàn tán rơi vào tai của Ninh Kiến Tâm.

Cô nghe thấy vậy chỉ hơi mỉm cười, lười quan tâm tới mấy câu chuyện phiếm của bọn thiểu năng.

"Mọi người biết gì không?" Một bạn học hớt ha hớt hải chạy vào.

"Sao thế? Trời sập hay đất lở?"

"Còn hơn cả thế. Triệu Vũ Mặc đi học."

"Triệu Vũ Mặc? Hắn vẫn còn dám tới trường sao?"

"Oh my god. Hắn không sợ chết à?"

...

Cứ như vậy, đề tài tám chuyện của những bạn học lại được chuyển sang một người tên là Triệu Vũ Mặc.

Ninh Kiến Tâm không muốn nghe, nhưng cũng không thể cấm người ta nói chuyện được. Chỉ đành chẹp miệng một cái rồi tiếp tục cầm cuốn sách tiếng anh đọc.

Rầm!!!

"Thằng chó chết kia. Mày còn dám đi học sao?"

Sau câu nói với giọng điệu mỉa mai là một tràng cười đầy khả ố.

"Ê, thằng kia. Mày điếc à?'"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!