Lần này đến lượt Trần Tống Mạn trợn tròn mắt.
"Anh nói có ý gì?" cô ngơ ngác hỏi, cái gì gọi là uống thuốc không trị bệnh thần kinh?
Giang Hành nhìn sâu vào đáy mắt cô: "Bởi em căn bản không mắc bệnh tâm thần."
Sét đánh ngang tai!
"Chuyện này không thể nào!" Trần Tống Mạn tựa như phản bác theo bản năng, "chính anh là bác sĩ, làm sao có thể đem bệnh tình của em ra đùa cợt?" Lời vừa thốt ra, người đang nói bất giác cảm thấy rùng mình. Bởi lẽ Giang Hành là bác sĩ, chắc chắn những việc này không phải là trò đùa, cho nên độ chân thật trong ngôn từ không cần kiểm chứng.
"Lúc trước em ở trong phòng trực của anh, anh còn xác nhận em mắc bệnh rối loạn phân ly, hơn nữa em còn xới tung cả phòng trực…" Trần Tống Mạn nỗ lực nhớ lại mọi thứ, giọng điệu có chút xao động vội vàng, "sau này mỗi khi em nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa thì không kiềm được muốn đem đồ vật xung quanh đập nát."
"Anh dám nói nó cũng là giả sao?" Trần Tống Mạn kích động cầm lấy tay Giang Hành, gấp gáp hỏi.
Trong mắt Giang Hành ánh lên vài phần thương tiếc: "Em tuy rằng không đến nỗi đấy, nhưng em vẫn còn một chứng lo âu trầm trọng." Giang Hành cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, "cha em qua đời đã để lại trong long em một bóng ma rất lớn, đây là một loại hiện trạng thường gặp, giống như một lần bị rắn cắn – mười năm sợ dây thừng. Vì vậy theo sự dẫn dắt của anh, em đương nhiên nhanh chóng tin rằng mình bị rối loạn phân ly.
Giang Hành lại nói: "Ở phòng trực lần kia là do anh gợi lên những hình ảnh mà em không muốn đối mặt nhất, cuối cùng khiến em mất bình tĩnh, khiến em nghĩ mình quả thật có bệnh." Giang Hành dắt tay cô rời khỏi tầng thượng, hai người một trước một sau đi đến một nơi kín gió hoàn toàn.
"Anh nói đi, việc này là sao?" Cô sốt ruột níu chặt ống tay áo gã đàn ông, "em thực sự không bệnh?"
Hiểu theo cách khác – khoảng thời gian mà cô luôn rối rắm lo âu bản thân mình phát bệnh – hoàn toàn không tồn tại? Bởi vì lo sợ việc phải uống thuốc rồi trở nên ngây dại, sợ hãi bản thân giở chứng nên mọi cử chỉ đều rất cẩn thận, còn không ngừng nghi ngờ chính mình rốt cuộc là có thảm sát cha hay không?
Cho nên những vấn đề trên, kỳ thực đều do cô lo nghĩ nhiều? Cô thường sống trong hoang mang, ngờ vực; buổi tối còn không có cách chìm vào giấc ngủ, đây là vì đâu? Trần Tống Mạn triệt để mông lung.
"Em không hiểu?" Cô trừng to mắt nhìn đăm đăm, đôi con ngươi phảng phất sự thảng thốt.
"Rất dễ hiểu, bởi vì em không thể ngồi tù!" Giang Hành nhìn Trần Tống Mạn, nhắc tới sự tình quá khứ, "rối loạn phân ly có thể giúp em không chịu trách nhiệm hình sự trước pháp luật."
Một lý do này khiến Trần Tống Mạn lấy lại vài phần bình tĩnh. So với những điều đáng sợ mà cô nơm nớp lo âu nơi bệnh viện tâm thần thì cô đã vô tình quên lãng nguyên nhân vì sao mình được đưa đến đây. Nếu không phải do Giang Hành vẽ lối, thì cô sẽ không thoát khỏi cảnh lao tù. Bản thân không mắc bệnh tâm thần, đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp!
"Nhưng vì sao anh giấu em? Cùng lắm thì em phối hợp giả bệnh." Sau khi đầu óc trở nên thong suốt, Trần Tống Mạn bèn lật ngược vấn đề.
Giang Hành chau đôi mày: "Anh nói rồi, em tuy không mắc chứng rối loạn phân ly, nhưng chứng lo âu vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa để em giả vờ cũng không hẳn là hiệu quả, cho nên anh mới xúc tác khiến em phát bệnh như mong đợi." Giang Hành sơ ý chạm phải mu bàn tay của cô, phát hiện nó hơi lạnh lẽo, vì vậy nhướng mày, đem bàn tay Trần Tống Mạn ủ trong bàn tay anh.
"Em có bệnh, nhưng chẳng phải bệnh này." Giang Hành kiên nhẫn giải thích, "tình huống lần đấy đột ngột quá, anh không có cách chuẩn bị cho em một giấy xác nhận đúng với bệnh trạng của em, vừa hay có giấy xác nhận chứng Hysteria của người khác nằm đây nên anh ném qua cho em luôn thể."
"Nghĩa là… em vẫn có bệnh?" Chém đầu hay lăng trì đều là xử tử, nhưng mà khác nhau ở cái tên, anh đùa em chắc?
Quả nhiên thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng tang. Ví như vừa lên voi đã lập tức bị triệu hồi xuống chó, nháy mắt tâm trạng đang phơi phới của cô lại trở nên vô cùng ủ dột.
Giang Hành vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đừng lo, tuy rằng bệnh em không nhẹ, nhưng hiện tại nó là loại bệnh trạng khá phổ biến. Nếu muốn chữa bệnh thì cũng tương đối dễ, chỉ cần em không lo lắng, nghĩ ngợi nhiều. Chính xác là hội chứng PTSD."
"PTSD?" Trần Tống Mạn nhăn nhó lặp lại.
"Viết tắt của Posttraumatic Stress Disorder – rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý." Âm thanh Giang Hành tựa như đang kể chuyện ngày xửa ngày xưa, thong dong trần thuật, "bởi vì em lo lắng thái quá, hơn nữa án mạng của cha em khiến em không cách nào thoát ly tâm trí cho nên mỗi lần em phát bệnh thì hai loại bệnh trạng này hoàn toàn giống nhau."
Trần Tống Mạn có chút đăm chiêu: "Hai cái cái nào nghiêm trọng hơn?"
Giang Hành cong cong khóe miệng: "À, chính xác là một cái nhất thời giết người, một cái là giết người hàng loạt."
Trần Tống Mạn cả kinh trợn mắt: "Em…"
Giang Hành gật đầu: "Cô gái thông minh."
Trái tim cô trở nên giá buốt. Nếu như bệnh của cô ngày càng tệ hại, cô có khả năng trở thành một kẻ sát nhân liên hoàn?
"Cho nên em đã hiểu lúc nghe em không uống thuốc tâm trạng anh thế nào rồi sao?" Giang Hành đưa tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc Trần Tống Mạn, "anh thực sự muốn bóp chết em."
Những lời sau cuối nghiến răng kèn kẹt, thậm chí Trần Tống Mạn còn cảm thấy run rẩy – sợ tới mức cả thân mình co rụt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!