Chương 44: (Vô Đề)

Trần Tống Mạn theo bản năng muốn biện hộ, nhưng phát hiện gương mặt Giang

Hành đang nhìn mình lúc này, cơ bản không thốt ra nửa lời giả dối. Không uống thuốc chuyện này đều không có đường chối cãi, giấy xét nghiệm đã

rõ ràng như thế, lời của Giang Hành bên tai, cô quả thật chẳng thể phản

bác. Vì thế rơi vào trầm mặc. Trần Tống Mạn cúi đầu, bàn tay nắm chặt

lấy nhau, chẳng dám ngẩng lên.

Giang Hành im lặng nửa ngày, rốt

cuộc bác sĩ Hoàng ngồi bên cạnh thì thầm vài câu, liền nghe leng keng

một tiếng, Giang Hành đứng phắt dậy, ghế tựa bị đá một cước bay lui về

đằng sau, điều này đủ hiểu rõ người đàn ông đang tức giận thế nào.

"Theo tôi." Giang Hành buông vỏn vẹn 2 chữ rồi kéo tay Trần Tống Mạn đi về phía cửa.

Trong lòng Trần Tống Mạn chột dạ, cơ bản không dám phản kháng, dù là sức lực

của Giang Hành tựa như muốn nghiền nát cánh tay cô, cô cũng chỉ cắn răng cố đuổi theo kịp bước chân anh. Hai người một trước một sau bước đi

thật lâu, lâu đến nỗi Trần Tống Mạn cảm thấy bản thân sắp dạo hết cái

bệnh viện tâm thần này, Giang Hành mới bắt đầu dừng lại.

Cô nhìn

bốn phía, mới phát hiện nơi đây là sân thượng. Tiết trời đã vào đông, cô vì đi kiểm tra sức khỏe nên chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, gió

lạnh từ xa lùa tới cũng đủ làm cô trở nên giá cùm cụp.

"Cô em có

vẻ bình tĩnh quá đi?" Một câu hỏi lạnh lùng cùng với áo blouse trắng đột ngột phủ trên đỉnh đầu, Trần Tống Mạn theo bản năng cầm lấy, lặng im.

Bên trong Giang Hành chỉ mặc một sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài là áo len

màu xám, khi cởi áo blouse đi trông anh có một chút hao gầy.

"Anh nói rồi, anh chỉ nghe lời thật lòng." Giang Hành ngửa đầu nhìn lên cao.

Cho dù là tức giận muốn đánh người, cơ hồ tâm trí đều hỗn loạn, nhưng chẳng phải anh vẫn lo cô sẽ bị cảm lạnh đó ư? Trần Tống Mạn cầm trên tay

chiếc áo trắng, tần ngần hồi lâu cuối cùng mím môi dứt khoát mặc vào.

Một tầng mỏng manh lại ngăn được gió rét, nhưng tâm trạng cô vẫn đang

rất hiu quạnh. Không uống thuốc – chuyện này tưởng chừng cô đã quên.

Lần đầu tiên ngưng thuốc là vì cô phát hiện phản xạ của đầu óc không nhanh

như lúc bình thường, về sau chỉ uống đứt quãng, lúc có, lúc không. Cô

không giống với Augus phản cảm với thuốc tây, ngược lại bản thân có chút mâu thuẫn, vừa muốn khỏi bệnh, vừa không muốn vì chữa bệnh mà thần trí

trở nên trì độn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!