Hai chữ anh em nói ra cực kỳ khinh miệt, Linh Bát đứng một bên vừa nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, dưới chân vừa động đã nghĩ muốn xông lên, lại bị tên Thanh ở cạnh ngăn cản. Dứt câu, Augus cũng đi một mạch rời khỏi kho hàng. Hắn không sợ mình bị camera ghi hình, việc cỏn con đấy tự khắc sẽ có người xử lý, hiện tại thì lòng hắn chỉ nghĩ đến một điều duy nhất đó là: quyển nhật ký kia ở nơi đâu?
Trần Tống Mạn vốn không thể đứng rình mò quá lâu được. Lần trước cô bị camera theo dõi ghi hình, cho nên lần này không thể phạm sai lầm thêm nữa. Cô đứng ngây người một lúc, rồi đi về phòng. Trở lại phòng bệnh, điều đầu tiên cần làm là đem con gấu của Augus ôm ấp, sau đó giả vờ vòng tay ra phía sau kéo khóa xuống, tốt lắm, nhật ký vẫn còn ở đây. Nó chính là quả bom hẹn giờ, tuy chưa kịp nổ nhưng nhất định sẽ nổ. Ngày nào cô còn giữ thì ngày đó sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, tuy rằng chỗ giấu này có vẻ khả quan nhưng cô không chắc sẽ qua mắt được tất cả.
Thật sự rất khó giải quyết vấn đề!
Trần Tống Mạn ôm gấu nằm trên giường, suy xét nước bước tiếp theo của bản thân.
Có lẽ cô phải mang trả đồ cho khổ chủ, rồi sau đó nói cho Augus biết, cô đã tìm ra thân phận của hắn rồi? Trần Tống Mạn nghĩ, tối nay cô sẽ tìm một cơ hội giấu quyển nhật ký vào phòng hắn, chờ hắn tự phát hiện và thế là củ khoai lang nóng lại trao trả cho kẻ lùi khoai.
Không được! Vậy thì quá nhiều mạo hiểm, vạn nhất Augus chưa phát hiện ra, người khác lại đi trước hắn một bước thì Augus cũng vẫn gặp nguy hiểm như nhau. Cái này không được, cái kia không được, Trần Tống Mạn lại cảm thấy đau đầu. Hơn nữa cô còn không để ý, ban nãy là ai mạnh mồm bảo sẽ không quan tâm chuyện này chứ?
"1204!" Một y tá gõ song sắt phòng cô, "về sớm thế à?"
Trần Tống Mạn ngẩng mặt nhìn, bởi lẽ nàng ta có chút quen thuộc, dường như là cô y tá nhỏ hai hôm trước ngồi đây chơi bài.
"Bên ngoài hơi lạnh." Trần Tống Mạn bò dậy từ trên giường, gãi nhẹ sau gáy, "hơn nữa tôi cũng hay ở trong phòng." Cô liếc nhẹ đôi con ngươi, "có việc gì sao?"
Y tá nhún vai: "Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở chị đi kiểm tra sức khỏe, chị cũng đang rỗi mà, tranh thủ đi sớm."
Trần Tống Mạn có thể nhớ ra, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe. Hiện tại tâm trạng không tốt lắm, hay là tìm Giang Hành nói chuyện phiếm nhỉ? Vì thế cô liền đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh, y tá kia thì theo sau cô.
"À, đúng rồi!" lúc Trần Tống Mạn đứng ở cửa vừa định bước vào trong thì đột nhiên quay đầu nói, "cô giúp tôi nói với chị Hồng một tiếng, là tôi đi kiểm tra sức khỏe. Chỉ sợ lát nữa chị Hồng tìm không thấy thì lại phát hoảng lên."
Y tá nhỏ nhăn mày, cười: "Vâng."
Trần Tống Mạn xoay lưng, đẩy cửa đi vào.
Đây là phòng kiểm tra sức khỏe, Trần Tống Mạn còn chưa kịp có phản ứng thì bỗng nhiên bên sườn có một bàn tay to đóng sầm cửa lại. Tiếng "Rầm" thật lón khiến màng nhĩ cô muốn ù cả lên. Đôi tay cô bị hắn vặn chéo sau lưng, Trần Tống Mạn chỉ thấy hoa mắt, thân người bị áp sát vào cánh cửa.
Gương mặt cô va vào lớp thủy tinh, hai tay thì bị siết chặt, các đốt ngón tay đều đau âm ỉ.
"Giang Hành anh làm gì đấy!" Trần Tống Mạn thét to, "đùa cái quái gì, bỏ ra, đau chết mẹ đi được!"
Đằng sau không ai lên tiếng.
Bấy giờ Trần Tống Mạn đột nhiên ý thức rằng: đằng sau mình có khả năng không phải Giang Hành. Cô bủn rủn thôi giãy dụa nữa, dùng sức hít thở sâu, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng điều chỉnh thanh âm của mình cho thật bình tĩnh: "Anh là ai?"
Vẫn im lặng.
"Bác sĩ sẽ nhanh chóng tới đây!" Trần Tống Mạn nói, "anh không thả tôi ra, chính anh cũng chạy không thoát. Tôi không thấy mặt anh, hiện tại tôi nhắm mắt, còn anh thì đi nhanh đi. Cái gì tôi cũng sẽ không biết."
Trần Tống Mạn nhắm mắt lại, lẳng lặng ghé vào trên cửa, tim đập hỗn loạn.
Anh ta tột cùng là ai? Còn cô làm vậy có đúng không?
Gian phòng thậm chí tĩnh lặng đến mức, tiếng kim đồng hồ di chuyển và tiếng tim đập đều khắc họa rõ ràng.
Nửa ngày, Trần Tống Mạn mới cảm giác được sự buông lỏng. Cô chậm rãi xoay mặt sang hướng khác, nhắm mắt.
"Anh đi nhanh đi."
Đã buông tha cô, phải chăng cô tạm thời không gặp nguy hiểm?
"Kém thông minh." Trong bóng tối, người nọ đột nhiên mở miệng.
Trần Tống Mạn giật mình mở to mắt, tức giận đùng đùng: "Giang Hành, anh biến thái!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!