Chương 13: (Vô Đề)

Trong đó, phản ứng mạnh nhất phải kể đến Trần Tống Mạn. Cô lập tức kéo tay áo của Cora, nhỏ giọng can ngăn: "Chị Cora, chị nói linh tinh gì thế!"

Cora thản nhiên nhìn Trần Tống Mạn: "Chị nói sự thật mà, không tin em đi tìm con bé kia hỏi thử xem." Cora bước lên phía trước, xoay người thì thầm vào tai Lương Thiết Cường một cái tên, sau đó ông ta gật gật đầu, giao nhiệm vụ cho chàng cảnh sát.

Hắn cầm vở và lập tức chạy đi.

Nửa giờ sau, hắn quay lại, lúc này Trần Tống Mạn với Cora đang trừng trừng nhau, Lương Thiết Cường đứng bên ngoài nhỏ giọng giống như đang thương lượng cái gì.

Chàng cảnh sát vội vàng chạy đến trước mặt Lương Thiết Cường báo cáo: "Thưa đội trưởng Lương, tôi đã hỏi rõ ràng, quả thật là như thế." Hắn cầm vở ghi khẩu cung đưa cho ông ta.

Lương Thiết Cường tùy ý phất tay, cũng không có nhìn kỹ.

Mọi người xung quanh biểu cảm vô cùng bí hiểm, họ hướng về phía Cora, chỉ một ánh mắt mà vô vàn hàm ý.

"Vậy được chưa mấy anh?" Cora chau mày, quay người đi tới cửa, "mời các anh đi về, em muốn nghỉ ngơi."

Hai vị cảnh sát trao đổi ánh mắt cùng nhau, rồi lục đục rời khỏi phòng kim cương số hai, Trần Tống Mạn cũng theo bọn họ ra ngoài, yên lặng trở về phòng của mình.

Kế tiếp toàn bộ buổi chiều, trong viện thông tri nói bệnh nhân phải ở trong phòng bệnh, không chạy lung tung. Thả gió kết thúc, vì thế cô nằm dài bật TV xem kịch.

Tháng bảy tháng tám là kỳ nghỉ hè, phim truyền hình trên TV liền thi nhau oanh tạc thần kinh của cô, cầm điều khiển bấm tới bấm lui, cô cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhưng cũng không muốn đi đâu. Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, sau đó nhảy độp xuống giường chạy đến cửa, khua động song sắt bảo Trương Tiểu Hồng lại đây.

"Chị Hồng, có thể cho em dùng bút và vở không?" Trần Tống Mạn hỏi.

Trương Tiểu Hồng gật đầu, xoay người kéo ngăn tủ lấy bút vở, đưa cho cô, nói: "Vở bút cô cứ dùng, cơ mà viết xong đưa đây để tôi giữ hộ cô."

Trần Tống Mạn cắn cắn môi, suy nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết định: "Vâng."

Cầm giấy bút, một lần nữa cô lại ngồi vào giường, mái tóc dài hất ra đằng sau, bắt đầu lật trang vở thứ nhất.

Giữa trang giấy vẽ một vòng tròn, sau đó viết tên mình lên: Trần Tống Mạn.

Một mũi tên vẽ ra ngoài, là cha cô – Trần Khánh Dân.

Trần Tống Mạn cắn đầu bút, nhìn chằm chằm tên cha hồi lâu, lâu đến hốc mắt có chút đỏ hoe, mới tiếp tục vẽ liên tiếp hai cái vòng tròn, viết vào đó: Giết.

Cố gắng vẽ tiếp mẹ con Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình, mũi tên trỏ vào cha cô, vòng tròn không có tên, chỉ có "chó 1", "chó 2". Trên vòng tròn là dấu chấm hỏi.

Phát sinh thêm mối quan hệ trong viện tâm thần, Trương Tiểu Hồng, Augus, Giang Hành, cuối cùng là kẻ vào ngày thẩm phán đã đưa cho cô bản báo cáo tinh thần của gã đàn ông bí ẩn. Giữa bọn họ cô đều đặt dấu chấm hỏi.

Giang Hành cùng gã đàn ông kia rất đáng nghi ngờ, bọn họ đều biết cha cô, thậm chí bọn họ còn có khả năng đã bí mật theo dõi cô suốt khoảng thời gian dài, cho nên mới có bản phân tích đánh giá ấy. Về phần Augus, nghĩ tới cái tên này, Trần Tống Mạn không biết lấy dũng khí ở đâu, dùng bút vẽ một hình nhân quái đản, ở bên cạnh còn viết thêm chữ Abel. Sau đó viết luôn chữ "Biến thái" vào trong. Suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng có gì rõ ràng, vừa đúng lúc có người leng keng song sắt.

Cô quay đầu lại nhìn, là Giang Hành.

Anh tự mở cửa, sau đó thủng thỉnh ngồi vào ghế sofa nhỏ, còn rót một tách nước nóng cho mình.

"Anh tự nhiên như ở nhà quá vậy?" Trần Tống Mạn chau mày, đóng quyển vở lại.

Giang Hành duỗi chân nằm lên sofa, tựa như hoàng đế nằm long ỷ, khí chất cao quý khác người.

Trần Tống Mạn cảm thấy kỳ quái, bèn ném vào mặt anh một chiếc gối. Giang Hành vung tay bắt lấy thật chuẩn xác.

"Tôi biết cô quan tâm tới vụ án kia, nên tôi nói riêng cho cô nghe tình hình." Anh đem gối bông ôm vào lòng, "cô không cần đội ơn tôi, tôi cũng chỉ là một nhân viên phục vụ của bệnh viện mà thôi."

Trần Tống Mạn liếc trắng mắt. Chỉ thấy Giang Hành đột nhiên vọt đến trước mặt cô, đè cô xuống giường.

"Anh làm gì hả?" Trần Tống Mạn xấu hổ giãy dụa, "đồ biến thái!"

"Đừng động đậy!" Âm thanh Giang Hành rất nghiêm túc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!