Chương 11: (Vô Đề)

"Nhìn không ra cô là chị đại trong giang hồ đấy!" Giang Hành nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.

"Đúng vậy." Trần Tống Mạn khoanh tay, "có phải anh đang sợ hãi hay không? Bác sĩ Giang đáng kính?" Cô lắc lư đầu, ra vẻ như một kẻ cao ngạo khó chiều.

Theo sự chuyển động của cô, nhất thời bên trong áo lộ ra một chiếc cổ trắng ngần. Ánh mắt Giang Hành trượt xuống, khóe môi ý cười càng sâu: "Cô…"

"Á!!!"

Xa xa vang lên một tiếng thét chói tai từ phía sau sân. Trần Tống Mạn còn chưa kịp phản ứng, Giang Hành đã vội vàng lao đến chỗ vừa phát ra tiếng thét kia, cô loay hoay một lát cũng cấp tốc chạy theo. Đằng sau sân thể dục có một đám đông, vài ba nữ bệnh nhân đã run rẩy lùi về sau, ôm nhau mà sợ sệt. Có vài y tá đang cố gắng khống chế những bệnh nhân nổi điên, hiện trường một mảng hỗn loạn.

Giang hành chạy dẫn đầu phía trước, y tá bác sĩ khác theo sau anh, nghiêm túc chỉ huy nhân lực sơ tán bệnh nhân tránh khỏi vòng vây đông đúc kia, cảnh tượng bên trong cũng dần hé lộ.

Biểu cảm Giang Hành bỗng chốc trầm xuống.

Đằng sau Trần Tống Mạn cũng có vài kẻ chen chúc xô đẩy nhau, vài gã bệnh nhân cao lớn che khuất tầm mắt cô nên kết quả cô không thấy sự thể rõ ràng lắm. Rốt cuộc lao vào một hồi, cô cũng tìm được khe hở mà chen chân đứng cạnh Giang Hành.

Đập vào mắt là một màu sắc đỏ tươi.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to che mắt lại, cả người rơi vào lồng ngực rắn chắc.

"Á!" Trần Tống Mạn bị kéo về phía sau, lưng chạm phải tấm thẻ vuông vuông mới biết đó là Giang Hành.

"Ngoan nào!" Giang Hành giữ chặt tay cô, ngăn cản cô giãy dụa.

Lúc này cô mới nhận thức được, vừa rồi một vũng máu đỏ, không khác gì… mà là, trong đầu cô hiện ra thi thể của cha dính đầy máu, mà mặt cô cũng đầy máu…

Đầu óc cô bỗng trống rỗng.

Đột nhiên, Giang Hành cảm thấy người đang ôm trong ngực có chút kỳ lạ, bèn gọi một tiếng: "Trần Tống Mạn."

Không ai trả lời.

"Trần Tống Mạn!" Anh nói bên tai cô, "không cần nghĩ đến hình ảnh này, cô hiện tại đã an toàn, không có xác chết, cái gì cũng không có."

Anh lại thì thào bên tai cô: "Không phải lỗi của cô, mau đi chỗ khác, không phải lỗi của cô, không phải, biết chưa?"

Giang Hành khẽ vuốt gò má của cô. Cuối cùng, Trần Tống Mạn khóe môi hơi nhếch, như đang nói cái gì đó.

Giang Hành nhíu mày, chung quanh thật sự đang rất ầm ĩ, anh căn bản không nghe được âm thanh của cô, vì thế anh nghiêng đầu kề sát mặt cô, hỏi: "Cô nói gì? Nói lại lần nữa."

Trần Tống Mạn thì thào: "Giang Hành, anh bố láo vừa thôi, tát tôi một cái làm gì? Đừng tư thù cá nhân chứ?!" Trong giọng nói còn có chút bực mình.

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bàn tay che trước mắt cô vẫn không rụt về. Một tay anh che khuất tầm nhìn cô, một tay ôm lấy vai cô, lướt qua tầng tầng đám người ra khỏi hiện trường, sau đó giao cô cho một vị y tá.

Anh thì thầm bên tai Trần Tống Mạn: "Nhớ kỹ, cái gì cũng không thấy, mọi việc không liên quan đến cô, không cần nghĩ nhiều, hiểu ý tôi chứ?"

Trần Tống Mạn gật đầu.

Giang Hành còn căn dặn với y tá: "Đừng để cô ấy ở một mình, nếu có phát sinh thì cứ trói tay chân lại mà không cần hỏi, chờ tôi về rồi nói, được không?"

Sau đó Giang Hành buông tay cô, ánh mắt nhìn cô một cái thật sâu, rồi chạy lẫn vào đám người không quay đầu lại.

Trần Tống Mạn ở trong bóng tối cũng khá lâu, vừa mở mắt thấy ánh mặt trời chói chang quá, cô nheo mắt đứng tại chỗ thích ứng. Cô không xem bọn họ đang xôn xao nữa, chỉ đứng yên mà lắng nghe âm thanh hỗn độn.

Nhao nhao cô nghe được "nguy hiểm", "súng lục", "thù hận", chỉ một vài chữ loáng thoáng, còn lại đều không rõ.

"1204, 1204!" Y tá gọi cô, "chúng ta đi thôi, bác sĩ Giang bảo không nên ở đây lâu."

Trần Tống Mạn gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!