Chương 8: (Vô Đề)

Lần đầu tiên, Thiệu Trường Canh cảm nhận được cái gì gọi là "lo lắng".

Đứa bé Thiệu Vinh kia tuy rằng không phải con ruột của hắn, nhưng ở chung bấy lâu cũng có cảm tình, nhất là Thiệu Vinh còn đáng yêu như vậy, lại đặc biệt thích hắn, cả ngày nhớ thương hắn baba này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi thăm baba gần đây có bận việc gì không, khi nào thì trở về.

—— Quan tâm nhiều như vậy, ngay cả người thân của hắn còn chưa có qua.

Mấy năm nay vẫn độc lai độc vãng chuyên chú cho sự nghiệp, mỗi ngày đi sớm về trễ ngâm mình trong bệnh viện, cuộc sống của Thiệu Trường Canh chỉ xoay quanh bệnh nhân, thuốc, giải phẫu, thuật ngữ y học; mỗi ngày hắn tự hỏi nhiều nhất cũng là các loại ca bệnh và phương pháp điều trị.

Cuộc sống phong phú nhưng cô độc như vậy sớm đã thành thói quen, đột nhiên có người quan tâm ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.

Cái loại cảm giác được người nhớ nhung cũng không tệ.

Mỗi lần nghe được thanh âm tinh nghịch của bé con trong điện thoại, Thiệu Trường Canh đều cảm thấy trong lòng thật ấm áp; nhất là sau một ngày bận rộn trở về nhà cùng Tiểu Thiệu Vinh tán gẫu mấy câu, chọc ghẹo bé, nghe bé ở đầu bên kia điện thoại cao hứng cười ra tiếng, Thiệu Trường Canh liền cảm thấy tâm tình của mình trở nên vô cùng vui vẻ. Cái loại vui vẻ này, so với khi chữa trị thành công bệnh nhân còn tuyệt hơn nhiều.

Thiệu Trường Canh thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu Thiệu Vinh là con trai ruột của mình, hắn nhất định sẽ rất vui lòng làm một người cha tốt. Đáng tiếc trong cơ thể Thiệu Vinh lại không có chảy dòng máu của hắn, hiện tại thân mật cỡ nào so ra vẫn kém cha con ruột máu mủ.

Thế nên hắn vẫn ôm ý nghĩ "dù sao cũng không có tổn thất, vậy tạm thời cứ làm baba của bé đi", dù gì mẹ ruột An Phỉ của bé vẫn còn, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ tìm được ba dượng cho Thiệu Vinh, thậm chí sau này có khi ba ruột của Thiệu Vinh xuất hiện, đến lúc đó vị "baba giả" là hắn sẽ mỉm cười rút lui.

Nhưng mà bây giờ... An Phỉ qua đời.

Như vậy, ba ruột của Thiệu Vinh mãi mãi vẫn là bí ẩn.

Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ không biết.

Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, vẻ mặt sùng bái gọi hắn baba.

Có Thiệu Vinh ở bên cạnh, sau này về nước cha mẹ cũng sẽ không vội vã buộc hắn tìm phụ nữ kết hôn, càng không buộc hắn sinh con.

—— Đây thật sự là chuyện vẹn cả đôi đường.

Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, cảm thấy mình đã làm ra một quyết định vô cùng đúng đắn, quyết định này so với việc sửa chữa nhóm máu O của Thiệu Vinh còn quan trọng hơn rất nhiều.

Tin nhắn của Tô Thế Văn đúng 8 giờ gửi tới, giờ giấc cực kì chính xác một phút cũng không kém, làm pháp y nhiều năm nên làm chuyện gì hắn cũng đều cẩn thận tỉ mỉ, nói tốt một chút là nghiêm túc cẩn thận, nói khó nghe chút là bệnh thần kinh.

Tin nhắn chỉ có một hàng chữ: "Nghe điện thoại được không?"

Vì không muốn quấy rầy người khác, trước khi gọi điện thoại hắn đều gửi một tin nhắn hỏi "nghe điện thoại được không" , bị Thiệu Trường Canh gọi là "diễn trò".

Thiệu Trường Canh nhìn xong màn "diễn trò" của hắn, thuận tay ấn gọi lại hỏi: "Thế Văn, có chuyện gì?"

Thanh âm lạnh như băng của Tô Thế Văn xuyên qua điện thoại truyền đến: "Con của cậu ở bệnh viện, nghe nói bệnh tình thật nghiêm trọng, bị nhiễm trùng phổi, ho đến tê tâm liệt phế."

Thiệu Trường Canh dừng một chút, "Này là nghe anh cậu nói?"

"Ừ", Tô Thế Văn thật bất đắc dĩ, "Từ sáng tới giờ, chủ đề anh ấy đàm luận với tôi ở nhà, trong mười câu hết chín câu là về con trai Thiệu Vinh của cậu. Cái tên Thiệu Vinh này đã tẩy não tôi nghiêm trọng, bây giờ chỉ cần anh ấy vừa mở miệng, tôi liền phản xạ có điều kiện cho là anh ấy muốn nói hai chữ —— Thiệu Vinh."

Thiệu Trường Canh nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nói: "Nga, anh ta rất quan tâm đến bệnh nhân của mình, đây là biểu hiện của một bác sĩ chuyên nghiệp, có vấn đề gì sao?"

Tô Thế Văn trầm mặc một lát, giảm thấp thanh âm nói: "Anh ta thật sự rất rất thích Thiệu Vinh, Thiệu Vinh ho khan vài cái anh ta liền đau lòng muốn chết. Nếu không phải người cha như cậu còn khoẻ mạnh, tôi thấy anh ta chắc đã đem Thiệu Vinh ôm về nhà tự nuôi rồi. Cả ngày ở bên tai phải nghe lặp đi lặp lại một cái tên... Tôi sẽ điên. Cậu hiểu chưa?

Baba của Thiệu Vinh?"

"Ồ, hiểu được", Thiệu Trường Canh cười cười, "Yên tâm, baba của Thiệu Vinh sẽ lập tức trở về cứu cậu. Nhân tiện, còn muốn nhờ cậu giúp một việc."

"Giúp chuyện gì?"

"Gặp mặt nói sau."

Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Trường Canh lập tức đặt vé máy bay về nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!