Sang năm mới, công việc chuyển giao bệnh viện bắt đầu được tiến hành, Thiệu Trường Canh chính thức giới thiệu Thiệu Thần với mọi người. Sau cuộc họp hằng năm, mỗi ngày Thiệu Trường Canh đều dẫn Thiệu Thần đến chỗ làm, thuận tiện bàn giao một ít công việc cho Thiệu Thần.
Mặc dù Thiệu Thần không có khí phách như Thiệu Trường Canh năm đó, nhưng may là cậu rất thông minh, tiếp thu cũng nhanh, đi theo bác hai một tháng cũng hiểu được đại khái cách quản lí các loại công việc trong bệnh viện, nhưng dĩ nhiên cũng mệt gần chết.
Trưa hôm nay, Thiệu Vinh đột nhiên nhận được tin nhắn của Thiệu Thần, nói rằng có hai vé khuyến mãi của nhà hàng buffet mới mở, muốn rủ Thiệu Vinh đi ăn thử. Thiệu Vinh luôn cảm thấy thân thiết với người anh lớn lên cùng mình, vì vậy cậu liền đồng ý.
Lúc tới nhà hàng buffet, Thiệu Vinh liếc mắt một cái liền thấy Thiệu Thần đang ngồi chờ.
Nhiều ngày không gặp, trông Thiệu Thần chững chạc hơn rất nhiều. Người anh trai luôn cợt nhả trêu chọc người khác trong trí nhớ, hôm nay mặc âu phục trông rất oai phong lịch lãm, chỉ là sắc mặt nhìn có chút mệt mỏi.
Thiệu Vinh đi tới ngồi xuống ghế đối diện, hỏi: "Anh, dạo này anh bận lắm hả?"
"Đúng vậy, bận đến sắp điên rồi." Thiệu Thần khẽ thở dài, nhìn Thiệu Vinh rồi nói, "Hồi đó bác hai làm viện trưởng, anh cũng không biết tại sao bác lại bận rộn như vậy, giống như cả ngày đều có chuyện để làm. Mấy ngày qua đi theo bác, anh mới phát hiện thì bác còn bận hơn anh tưởng tượng, thật sự không biết sao trước kia bác lại có thể tìm được thời gian rảnh."
Nghe Thiệu Thần nói vậy, trong lòng Thiệu Vinh khẽ rung động.
Thật ra Thiệu Vinh hiểu rất rõ tại sao dù bận rộn như vậy nhưng Thiệu Trường Canh vẫn dành chút thời gian cho cậu, bởi vì Thiệu Trường Canh xem cậu là người quan trọng nhất. Suốt mười hai năm, dù bận rộn bao nhiêu, hắn vẫn tham dự mỗi buổi họp phụ huynh đúng giờ; mỗi lần thầy giáo đến thăm gia đình học sinh, hắn cũng sẽ cố gắng tranh thủ thời gian ở nhà; thậm chí lúc Thiệu Vinh sắp thi, hắn còn đích thân xuống bếp làm một bữa cơm ngon cho cậu...
Sự quan tâm dịu dàng kia, bây giờ Thiệu Vinh vẫn còn nhớ rõ.
Có thể gặp được người cha nuôi này thật sự là chuyện may mắn nhất trong đời cậu.
"Tiểu Vinh, anh thật sự rất phục ba của em. Lúc bác về nước nhận chức viện trưởng cũng bằng tuổi anh, sao bác có thể làm được tốt như vậy? Nếu đổi lại là người vụng về như anh, chắc không biết làm gì luôn." Thiệu Thần ủ rũ nói.
Thiệu Vinh sửng sốt một chút, lúc này mới bắt được điểm mấu chốt trong lời của Thiệu Thần, cậu ngạc nhiên hỏi: "Nếu đổi lại là anh? Anh nói anh phải làm viện trưởng của bệnh viện An Bình sao?"
"Đúng vậy." Thiệu Thần nghi ngờ nhìn Thiệu Vinh, "Ba em chưa nói với em sao? Anh tưởng em biết lâu rồi chứ."
Thiệu Vinh đột nhiên im lặng.
Thiệu Thần nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của em trai, vội vàng giải thích: "Thật ra anh cũng biết mình không có tư cách làm viện trưởng, nhưng bác hai cứ một mực muốn giao nó lại cho anh. Anh đã nói với bác khoảng vài năm nữa rồi hẵng giao chức viện trưởng cho anh, nhưng bác nói bác đã quyết định dẫn em ra nước ngoài, vì vậy..."
Nghe lời giải thích của Thiệu Thần, tâm tình Thiệu Vinh vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
Khó trách mấy ngày qua hắn lại bận rộn như vậy, tối khuya mới về tới nhà, mình còn tưởng hắn đang bận rộn chuyện tang lễ của Thiệu An Quốc, không nghĩ tới hắn đang bận chuyển giao chức viện trưởng.
Thiệu Vinh biết hắn làm viện trưởng không hề dễ dàng.
Lúc còn bé theo hắn dọn ra khỏi Thiệu gia, hai cha con sống cùng nhau, bao nhiêu cực khổ và vất vả của hắn Thiệu Vinh đều nhìn thấy hết. Lúc đó bệnh viện An Bình chỉ là một bệnh viện tư nhân quy mô nhỏ, sau khi Thiệu Trường Canh nhậm chức đã cải cách rất nhiều, tốn không ít công sức mới đưa bệnh viện An Bình đến được vị trí ngày hôm nay.
Thành quả nỗ lực hơn mười năm cứ nhường cho người khác dễ dàng như vậy sao?
Cho dù làm vậy để hai người có thể ở cùng nhau, nhưng cũng không cần phải bỏ đi nhiều như thế...
Nghĩ đến cảnh tượng Thiệu Trường Canh thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện An Bình, Thiệu Vinh liền cảm thấy đau lòng.
"Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta ăn trước đi, nửa tiếng sau anh phải về bệnh viện rồi, chiều nay có một cuộc họp." Thiệu Thần cười cười, bưng dĩa đi lấy đồ ăn.
Thiệu Thần đứng dậy muốn đi, đột nhiên có vật gì đó rơi xuống đất. Thiệu Vinh nhìn thấy, vội nói: "Anh, hình như anh làm rớt gì kìa."
"Vậy sao?" Thiệu Thần cúi người tìm dưới đất, "Tìm được rồi! May quá may quá, lỡ như mất chắc mẹ anh càm ràm chết anh luôn."
Thấy Thiệu Thần thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Vinh tò mò hỏi: "Là cái gì vậy? Quý lắm à?"
Thiệu Thần mở lòng bàn tay ra: "Là cái này."
Trong lòng bàn tay của Thiệu Thần là một sợi dây chuyền, ở giữa là một miếng ngọc trong suốt, phía trên có khắc chữ Thần.
Thiệu Thần cười cười, nói: "Anh đã đeo cái này từ nhỏ rồi, xem nó như là bùa hộ mệnh vậy. Mẹ anh bảo miếng ngọc này rất quan trọng, không thể vứt, sau này sẽ tặng cho người yêu." Nói tới đây, Thiệu Thần bất đắc dĩ nhún vai, "Anh cũng không tin ba cái chuyện mê tín này, nhưng ngọc này đúng là có lợi cho cơ thể nên anh vẫn đeo tới bây giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!