Ôm vẫn chưa được một phút đồng hồ, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc ——
"Anh hai? Sao anh lại tới đây?" Thiệu Hân Du kinh ngạc hỏi.
"Thiệu Vinh ở đây à?" Thanh âm Thiệu Trường Canh trầm thấp, nghe không rõ tâm tình.
Thiệu Vinh nghe thấy thanh âm đó cũng lập tức cứng người.
Sắc mặt trắng bệch, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu phát run.
—— Bất kể đi tới đâu cũng không thể trốn khỏi tay hắn sao?
Vất vả lắm mới có thể trốn ra khỏi nhà, thế nhưng chưa gì hắn đã đuổi tới đây rồi... .
Thiệu Trường Canh đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là hình ảnh Thiệu Vinh được Từ Cẩm Niên ôm chặt vào trong lòng.
Một người khuôn mặt đau buồn, người còn lại cúi đầu chôn sâu ở ngực đối phương, hai người ôm nhau thật chặt, nhìn qua vô cùng chói mắt.
Thiệu Trường Canh im lặng trong chốc lát mới thấp giọng gọi: "Thiệu Vinh."
Thiệu Vinh cúi đầu thấp hơn, đầu ngón tay tái nhợt khẽ run rẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Từ Cẩm Niên nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thiệu Trường Canh, sửng sốt một chút, lúc này mới buông người ôm trong ngực ra, nói nhỏ: "Thiệu Vinh, baba cậu tới kìa."
—— Từ Cẩm Niên dĩ nhiên không biết người này chính là "cái thằng" mà cậu vừa muốn cầm dao chém chết.
Nhưng loại chuyện khó xử này, Thiệu Vinh sao có thể nói ra khỏi miệng?
Mất đi chỗ dựa Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định ngẩng đầu, nhìn Thiệu Trường Canh nói: "Ông đến đây làm cái gì?"
Thiệu Trường Canh im lặng một hồi, dịu dàng nói: "Tiểu Vinh, theo ba trở về."
Trong lòng Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trở về? Trở về để tiếp tục bị ông ấn xuống giường cường bạo lần nữa à? Đến giờ phút này mà vẫn còn không biết xấu hổ bày ra dáng vẻ người cha tới gọi tôi trở về...
Nắm chặt tay, Thiệu Vinh quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Tôi muốn ở nhà Cẩm Niên vài ngày."
Thiệu Trường Canh đi tới trước mặt Thiệu Vinh, thấp giọng nói: "Đừng nháo nữa, con ở ngoài không an toàn..."
"Vậy ở nhà an toàn sao?" Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiệu Trường Canh im lặng.
Từ Cẩm Niên đứng giữa hai người, nhìn nhìn Thiệu Vinh, lại nhìn nhìn Thiệu Trường Canh, nhức đầu nói: "Khụ, Thiệu Vinh, cậu nói chuyện với ba cậu đi, đừng nháo nữa."
Mặc dù cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút quỷ dị, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha con, mình cũng coi như là bạn thân nhất của Thiệu Vinh, nhưng đối với quan hệ cha con của hai người mà nói bất quá chỉ là người ngoài mà thôi...
Từ Cẩm Niên lo lắng nhìn Thiệu Vinh một cái, nói: "Thiệu Vinh, ách, tớ ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi." Nói xong liền vỗ vỗ vai Thiệu Vinh, xoay người rời đi.
Thiệu Vinh há miệng, cuối cùng cũng không gọi cậu ta lại.
Nhìn bóng lưng Từ Cẩm Niên rời đi, nhìn cậu ta thậm chí cẩn thận đóng cửa lại giùm hai người, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Mình đã bị vũ nhục và tổn thương lớn như vậy, thế nhưng... Người bên cạnh ai ai cũng đứng về phía Thiệu Trường Canh.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, hắn là một người cha tốt hoàn hảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!