Chương 45: (Vô Đề)

Thiệu Vinh căn bản không thể lý giải vì sao Thiệu Trường Canh lại cự tuyệt quyết đoán như thế.

Lần nào cũng vậy, hoàn toàn không cho cơ hội phản bác. Lúc chọn trường trung học, hắn liền tìm lí do cự tuyệt mong muốn đi Thất Trung của mình, hiện tại lại diễn lại trò cũ, nói một câu "không đáp ứng" liền đem cố gắng nhiều năm của mình toàn bộ vứt bỏ.

Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy, mỗi buổi tối đều đắp chăn bật đèn pin để học, lúc 4, 5 giờ sáng đã thức dậy, nỗ lực muốn giống hắn trở thành một bác sĩ vĩ đại... Quả thật như một thằng ngốc vừa đáng cười vừa đáng buồn.

Hiểu rõ, hắn chỉ thích lấy thân phận người lãnh đạo bảo mình chấp hành mệnh lệnh.

Hiểu rõ, hắn vốn dĩ không để ý mình trả giá ít hay nhiều.

Vì sao vẫn còn ôm tâm lý may mắn "hắn có lẽ sẽ đáp ứng" cố gắng nhiều như vậy chứ?

Vì giấc mơ từ nhỏ vẫn cố gắng tiến lên, vất vả mấy cũng cắn răng kiên trì, rốt cuộc lết được tới đỉnh núi lại bị hắn vô tình đẩy xuống vực thẳm.

Người đàn ông này, có đôi khi thật sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Thiệu Vinh không cam tâm bỏ hết tất cả cố gắng như vậy.

Ngón tay bên người càng dùng sức nắm chặt, sau khi hít sâu một hơi, lúc này Thiệu Vinh mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Xin cho con một cái lý do, baba. Con không phải quân nhân, ngài cũng không phải quân đoàn trưởng, con không thể lần nào cũng phục tùng mệnh lệnh của ngài vô điều kiện thế này, nhất là, mệnh lệnh không hợp lý."

Thiệu Trường Canh quay đầu, ánh mắt thâm trầm đối diện với ánh mắt của Thiệu Vinh.

Đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt kia, có thật nhiều không cam lòng, có thật nhiều ủy khuất, thậm chí còn có thật nhiều phẫn nộ.

Thiệu Vinh bình thường tuy rằng rất dễ mềm lòng, chỉ khi nào cậu làm ra quyết định, mà còn là loại quyết định nghiêm túc thì mới cố chấp như vậy. Hiển nhiên, chuyện ra nước ngoài du học là chuyện cậu đã lo lắng suy nghĩ kĩ rồi mới quyết tâm, cậu nhất định sẽ tìm phương pháp để đạt được mục đích.

Vì đạt tới mục đích, cậu thậm chí sẽ không tiếc đại giới gì đi?

Ngữ khí quật cường và thái độ "vô luận thế nào cũng đều phải rời đi" như vậy, rốt cuộc thành công chọc giận Thiệu Trường Canh.

"Lý do sao?"

Khóe môi hơi hơi giương lên ý cười lạnh lùng, Thiệu Trường Canh đột nhiên đi về phía trước, vươn tay đem Thiệu Vinh ôm vào trong lòng, môi đồng thời áp xuống, chuẩn xác không nhầm hôn lên môi của cậu. (Vũ: Anh làm đúng a, mấy em thụ bướng thế này chỉ có lôi lên giường thôi!)

"A..."

Thừa lúc cậu còn kinh ngạc, Thiệu Trường Canh nhanh chóng cạy mở khớp hàm tiến quân thần tốc, đầu lưỡi liếm niêm mạc mẫn cảm trong khoang miệng, khi hoàn toàn hôn qua một lần xong lúc này mới lui ra, thấp giọng nói: "Đây là lý do."

Một trận lặng im.

Bên tai Thiệu Vinh chỉ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc, nụ hôn bất ngờ như vậy, tựa hồ hô hấp đều đình trệ.

Thật lâu sau, Thiệu Vinh mới khẽ run run nhìn hắn: "Ba... Ba..."

Thiệu Trường Canh cười một cái, "Hiểu ý của tôi chưa?"

"..." Trong đầu Thiệu Vinh một trận hỗn loạn, hơn nửa ngày không nói nên lời.

Thân thể bị hắn toàn bộ ôm vào trong ngực, hai tay đặt lên trước ngực của hắn, hơi thở áp bách của đàn ông trưởng thành làm cho trực giác Thiệu Vinh cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Theo bản năng cậu bối rối giãy dụa trong lòng hắn.

"Buông..." Thanh âm Thiệu Vinh có chút phát run, "Buông con ra, baba..."

Khí lực Thiệu Trường Canh so với trong tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, Thiệu Vinh cảm giác thắt lưng mình bị cánh tay hắn chặt chẽ khóa lại, căn bản không có biện pháp giãy ra. Mặt của hắn gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mang theo nhiệt khí đáng sợ.

"Con không phải muốn lý do sao?" Thiệu Trường Canh thấp giọng nở nụ cười, trong thanh âm hình như đè nén một tia tức giận, "Được rồi, ba hiện tại liền cho con lý do."

Một tay khống chế eo Thiệu Vinh, dưới chân thuận thế xoay chuyển, trước mắt Thiệu Vinh bất chợt một trận thiên toàn địa chuyển ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!