Chương 42: (Vô Đề)

Thiệu Trường Canh ở nước Anh hơn một tháng.

Hắn vốn dĩ tưởng rằng dàn xếp xong mọi việc cho ba chỉ cần một tuần lễ, đáng tiếc mọi việc không như ý, bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng, liên hệ bệnh viện, định tốt phương án trị liệu đã là chuyện của một tháng sau.

Thời tiết tháng sáu ở London rất tốt, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống đường, tản ra một loại không khí thoải mái. Thiệu Trường Canh đi một mình trên đường, dừng lại trước một quảng trường quen thuộc.

Có một bé trai ở cách đó không xa đang vui đùa ầm ĩ trên cỏ, trên ghế ngồi bên cạnh là người cha trẻ tuổi của bé, ánh mắt người đàn ông kia không rời con của mình dù chỉ một chút, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa cưng chiều.

Cảnh tượng như vậy không khỏi làm cho Thiệu Trường Canh nhớ tới rất nhiều năm về trước.

Đoạn thời gian sau khi An Phỉ qua đời, hắn sợ Thiệu Vinh bởi vì mất mẹ mà tự phong bế mình, cả ngày đều mang Tiểu Thiệu Vinh ra gần quảng trường chơi đùa. Mới trước đây bộ dáng Thiệu Vinh đặc biệt đáng yêu, người đi tản bộ trong quảng trường luôn luôn yêu thích dừng lại nhìn cậu, Tiểu Thiệu Vinh rất sợ người lạ, mỗi lần có người lạ tới gần, cậu liền ủy khuất chạy tới lôi kéo tay của Thiệu Trường Canh, giống như làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn.

Đối với bé con mà nói, Thiệu Trường Canh là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Cảng tránh gió duy nhất.

Người tin tưởng duy nhất.

Có lẽ ngay cả nằm mơ cậu cũng không nghĩ đến, người baba cậu tôn trọng nhất lại ôm một loại tâm tư hoàn toàn khác đối với cậu.

Mới ly khai một tháng, trong lòng Thiệu Trường Canh đã tưởng niệm khắc cốt, cơ hồ giống như thủy triều đem người chôn vùi.

Mỗi ngày đều phải nhận được tin nhắn của cậu mới có thể an tâm, tham muốn giữ lấy càng ngày càng khó có thể khống chế. Nhất là sau khi biết được thái tử về nước, trong đầu thậm chí sinh ra loại ý tưởng điên cuồng "không bằng đem cậu cột vào bên người, không cho đi đâu nữa."

Ngày mai sẽ là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.

Khoảng cách tới ngày trưởng thành chính thức, còn 365 ngày.

thật ra chỉ có 1c truyện thôi >_>

Thiệu Trường Canh xoay người trở lại khách sạn, xả nước ấm, nằm trong bồn tắm, tưởng tượng thân thể ấm áp mà ngây ngô của thiếu niên, chậm rãi lấy tay giải phóng dục vọng khô nóng dưới thân.

Thiệu Vinh còn nhỏ, hắn phải kiềm chế và nhẫn nại, bao gồm dục vọng thân thể và tham muốn chiếm hữu.

Nhắm mắt lại, một khắc cao triều kia, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Thiệu Vinh. Tuy rằng thân thể nhất thời cảm thấy thỏa mãn, trong lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi hư không.

Về ngọn nguồn của hư không này là cái gì, Thiệu Trường Canh hiểu rất rõ.

Chỉ là, đem đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn cường chế giữ bên người, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu, thay đổi quan niệm cuộc sống của cậu, khiến cậu trở thành người đồng tính luyến ái, thậm chí biến thành người yêu của ba cậu... Cách làm như thế đối với Thiệu Vinh thật sự quá mức tàn nhẫn.

Cậu có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể có một cuộc sống bình thường yên ổn, thậm chí có một người vợ dịu dàng xinh đẹp.

Nếu thật sự thương cậu, có phải nên để cậu đi tìm hạnh phúc của riêng cậu hay không?

Nhưng mà Thiệu Trường Canh dù sao cũng không phải thánh nhân, hắn không thể cao thượng kiểu như "yêu em chỉ mong em được hạnh phúc."

Hắn thầm nghĩ ích kỷ đem Thiệu Vinh giữ ở bên người.

Không tiếc bất cứ giá nào.

Sáng hôm sau, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại ra, tìm dãy số của Thiệu Vinh gửi qua một tin nhắn qua.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."

Phía dưới dòng chữ là hình một bó hoa hồng đỏ thắm, màu sắc ướt át, giống như dòng máu nóng bỏng trong động mạch chủ của trái tim.

Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, Thiệu Vinh vừa tan học liền nhận được điện thoại của Tô Thế Văn, "Tiểu Vinh, sau khi tan học ra cổng trường đứng, chú tới đón cháu."

Thiệu Vinh đi đến cổng trường học, lên xe Tô Thế Văn trở về nhà hắn. Vừa vào cửa đã bị giật mình, trên bàn bày đủ các loại món ăn thơm ngon, nhiều chủng loại nhiều màu sắc so ra còn muốn nhiều hơn cơm tất niên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!