Bốn bạn học ở phòng 302 đều là lần đầu tiên trọ ở trường, buổi tối nhàn rỗi nhàm chán, vì thế dưới sự kêu gọi của Từ Cẩm Niên, lấy bài ra bắt đầu đánh bài.
Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh cùng một phe, hai bạn học Chu Bằng và Trần Nghĩa một phe, 2vs2 đánh thăng cấp.
Thiệu Vinh hoàn toàn không biết đánh bài, mỗi lần đều kéo theo Từ Cẩm Niên.
Từ Cẩm Niên vỗ bàn nói: "Át bích a, tớ lớn, tớ lớn a Thiệu Vinh, cậu hiểu không!"
Thiệu Vinh hiển nhiên không hiểu, nhìn Từ Cẩm Niên liếc mắt một cái, đánh ra con 4 bích.
Từ Cẩm Niên phát điên, "Không có K sao? Không có 10 luôn à? Nếu không có cũng có thể đánh 5 mà! Hai chúng ta bắt chia a Thiệu Vinh, 5, 10, K đều là chia a, bây giờ 0 rồi, chơi kiểu nào đây!"
chả biểt kiểu bài nào… (_ _!)
So với Từ Cẩm Niên phát điên, Thiệu Vinh ngược lại rất bình tĩnh, tìm ra một con 10 bích trong tay cầm bài bên kia, quơ quơ ở trước mặt Từ Cẩm Niên, "Cậu nói cái này hả?"
Từ Cẩm Niên sắp bị bạn mình chọc cho tức chết, "Đồng đội gì mà như heo thế này!"
Thiệu Vinh xin lỗi cười cười, "Thôi ba cậu đánh đi, tớ ở bên cạnh xem. Nếu không tớ lại liên lụy cậu."
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng áy náy của cậu ta, Từ Cẩm Niên đột nhiên rất muốn cho mình một bạt tai.
Rõ ràng là mình đòi cậu ta đánh bài, sao có thể nói ra mấy lời ghét bỏ như vậy được, thẳng thắn quá cũng không tốt a.
Từ Cẩm Niên gãi đầu, vẻ mặt lúng túng nói: "Khụ, tớ cũng không trách câu, tớ hơi thẳng tính, không có ý mắng cậu. Đánh tiếp đi, không sao đâu..."
Thiệu Vinh nghiêm túc nói: "Cùng phe với tớ cậu sẽ thua nữa đấy."
Từ Cẩm Niên cười một cái, vén tay áo lên tẩy bài: "Thua thì thua, tiếp tục tiếp tục."
Kết quả, bốn người đánh hai tiếng đồng hồ, Chu Bằng và Trần Nghĩa từ 2 lên tới K, Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh vẫn ở 2 dậm chân tại chỗ, quả nhiên ứng với câu kia của Thiệu Vinh, thua thảm.
Trần Nghĩa không chơi nữa, vùi dập người mới cũng không hay lắm, "Thôi không đánh nữa, ngủ ngủ." Nói xong liền xoay người bò lên giường nằm xuống ngủ. Chu Bằng cũng xoay người ngủ, chỉ còn lại Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh mắt to trừng mắt nhỏ.
Từ Cẩm Niên yên lặng cúi đầu tẩy bài, động tác quá nhanh, không cẩn thận làm bài bung ra rơi tán loạn xuống đất.
Thiệu Vinh nhặt bài lên đưa tới trong tay cậu tay, nhẹ giọng nói: "Cậu đang giận à?"
Từ Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn cậu, "Đâu có."
Thua cả một buổi tối, cậu ta hẳn là đang tức giận đi? Thiệu Vinh nghĩ.
"Tớ thật sự không biết đánh bài." Thiệu Vinh ngượng ngùng nói, "Trước kia ở trường học không có nhiều bạn bè, ở nhà cũng rất khi ít lên mạng chơi bài, cho nên tớ chỉ có thể phân biệt màu sắc, hoa văn và thứ tự lớn nhỏ, mấy quy tắc khác thật sự không biết. Cậu nói bắt phân, kêu chủ cái gì, tớ không biết rõ."
Thấy cậu ta mỉm cười giải thích, trong lòng Từ Cẩm Niên cũng không rõ là tư vị gì.
Trước kia rốt cuộc Thiệu Vinh sống cuộc sống như thế nào nhỉ?
Độ tuổi này đúng là thời điểm kết giao bạn bè vui chơi đó đây. Bên cạnh mình có một đống bạn bè, sau khi tan học thường đi tới phòng game chơi, hoặc đến sân bóng rổ chơi bóng, hay là lên mạng lướt web, sau khi học xong chơi thế nào đều cảm thấy không đủ. Nhưng Thiệu Vinh lại luôn một mình cô đơn ngồi ở một góc, ngoại trừ nghe nhạc chỉ có học.
Ở trong Thập Nhất Trung náo nhiệt như thế, một người bạn thân cậu ta cũng không có, lần trước gọi cậu ta đi KTV, ngay cả hát cậu ta cũng không biết, thậm chí ngay cả bài poker đơn giản nhất cũng không biết đánh.
Cậu ta quả thật giống như đồ cổ sống trong một cái thế giới phong bế.
Nhìn biểu tình bình tĩnh của cậu, Từ Cẩm Niên đột nhiên có chút đau lòng, đầu óc nóng lên, nhanh miệng nói: "Thiệu Vinh, cậu trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy, Từ Cẩm Niên tớ lại là người sợ thua sao? Về sau chúng ta tiếp tục chơi cùng nhau, chơi cái gì tớ đều mang cậu theo! Ai dám coi thường cậu tớ liền đánh gãy chân nó!"
Thiệu Vinh bị mấy lời hùng hồn của cậu ta chọc cười, "Không đến mức nghiêm trọng như thế."
Từ Cẩm Niên tràn đầy nhiệt huyết, vỗ bả vai Thiệu Vinh, "Khi dễ anh em của tớ, tớ dĩ nhiên phải xử lí!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!