Thiệu Trường Canh không thích trẻ con, hắn lưu lại Thiệu Vinh là vì Thiệu Vinh vẫn còn theo họ Thiệu của hắn, hắn tạm thời không hi vọng Thiệu Vinh sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc "nội chiến" của An gia.
Bất quá, hắn hiển nhiên không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con.
Với hắn, khái niệm chăm sóc trẻ con chỉ giống như nhi khoa đã nói: 3 tháng có thể ăn trứng gà, 5 tháng có thể ăn cháo loãng, 7 tháng bắt đầu mọc răng có thể chậm rãi nhai, 12 tháng bắt đầu tiến vào thời kì ấu nhi, hệ tiêu hoá gần như ổn định có thể dần dần ăn đồ ăn của người lớn... Chỉ như thế mà thôi.
Thiệu Vinh hai tuổi rồi, đã muốn mọc ra mấy cái răng nanh trắng như tuyết, cho nên về phương diện đồ ăn hắn hoàn toàn không cần băn khoăn.
Khẩu vị Thiệu Trường Canh thiên về thanh đạm, hắn ghét nhất đồ ăn chua, cay có tính kích thích linh tinh, bình thường dễ ăn uống, thích hợp với món cơm, bữa sáng cố định là bánh mì sữa. Hắn cảm thấy mình phối đồ ăn như vậy là vô cùng khoa học và dinh dưỡng, cho nên không cần chuẩn bị đồ ăn khác cho Thiệu Vinh, lúc ăn cơm chỉ lấy thêm cái chén nhỏ chia một ít cho bé.
Ý tưởng của Thiệu Trường Canh là: "Mình ăn cái gì, bé ăn cái đó."
Thiệu Vinh mới đầu rất ngạc nhiên về mấy món đồ ăn mà Thiệu Trường Canh chia cho, đó là đồ mà bé chưa từng thấy qua, hình dạng cùng màu sắc đều rất kỳ quái, hoàn toàn khác với những món mà mẹ đã từng đút.
Thấy Thiệu Trường Canh ăn giống như rất ngon, Thiệu Vinh liền cầm lấy thìa, ở trong chén nhỏ chọc chọc nửa ngày, bắt chước bộ dạng Thiệu Trường Canh múc lên một muỗng nhét vào trong miệng, nuốt xuống một ngụm sau liền không vui, kéo kéo góc áo Thiệu Trường Canh, vẻ mặt ủy khuất, "Daddy thật là khó ăn..."
Thiệu Trường Canh dừng lại động tác quay đầu nhìn bé, "Khó ăn? Vậy con muốn ăn cái gì?"
"Con muốn ăn chocolate." Thiệu Vinh trông mong nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé bắt lấy góc áo hắn ra sức kéo, "Daddy mua cho con."
Thiệu Trường Canh nói: "Không có tiền."
"Tìm mẹ đòi tiền." Thiệu Vinh không cam lòng kéo góc áo hắn.
"Mẹ con cũng không có tiền." Thiệu Trường Canh đem tay bé kéo ra, nghiêm trang nói, "Trẻ con không thể ăn quá nhiều chocolate, nếu không mai mốt lớn lên sẽ bị bệnh tiểu đường."
Thiệu Vinh nghi hoặc nói: "Bệnh tiểu đường... Đó là cái gì?"
Thiệu Trường Canh nghiêm túc nói: "Đó là một loại bệnh rất đáng sợ, nếu con bị bệnh này, chân sẽ biến thành màu đen, ngón tay cũng rụng hết."
Thiệu Vinh vẻ mặt hoảng sợ, "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên là thật."
"Nhưng mà trước kia mẹ thường xuyên cho con ăn..."
"Mẹ con không phải bác sĩ dĩ nhiên không biết." Thiệu Trường Canh dừng một chút, quay đầu nhìn bé, "Thiệu Vinh, bây giờ con nghe lời ai?"
Thiệu Vinh vội vàng bắt lấy tay hắn, "Con nghe lời ba."
Thiệu Trường Canh hài lòng gật đầu, "Vậy ngoan ngoãn ăn cơm."
"Dạ... Về sau con sẽ không ăn chocolate nữa." Thiệu Vinh cúi đầu, tiếp tục ăn cái cơm hương vị kỳ quái trong chén, có vẻ rất sợ chân của mình sẽ lập tức biến thành màu đen.
Thiệu Trường Canh thấy bộ dáng bé từng miếng từng miếng cúi đầu nuốt cơm thập phần đáng yêu, nhịn không được mỉm cười sờ sờ đầu của bé, khen ngợi: "Thật ngoan."
Thiệu Vinh thật sự là một đứa trẻ ngoan.
Đoạn thời gian đó, Thiệu Trường Canh cực kì bận rộn. Hắn vẫn còn là bác sĩ thực tập, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, có đôi khi trực ban gặp được ca cấp cứu, cơ hồ cả một đêm đều phải ở trong bệnh viện, không có nhiều thời gian đi chăm sóc Thiệu Vinh, vậy nên hắn thuê bảo mẫu ở nhà chiếu cố con trai.
Khó được là, Tiểu Thiệu Vinh có vẻ rất nghe lời, ở cùng với bảo mẫu cũng không khóc không nháo, chính là mỗi ngày đều trông ngóng baba về nhà, mỗi lần Thiệu Trường Canh về nhà, nhóc con kia sẽ vô cùng cao hứng bổ nhào vào trong ngực của hắn gọi ba ơi.
Thiệu Trường Canh tuy rằng không dữ, nhưng đối trẻ con cũng không đặc biệt thân thiết dịu dàng, càng sẽ không giống nhiều phụ huynh cả ngày cười tủm tỉm chơi đùa cùng bé con. Hắn cảm thấy chỉ số thông minh của trẻ con quá thấp, trao đổi khó khăn, cho nên cũng không quá quan tâm Thiệu Vinh.
Nhưng kỳ quái là, nhóc con này tựa hồ thật thích dính hắn, hắn đi toilet muốn đi theo không nói, hắn muốn mở máy tính viết luận văn, Tiểu Thiệu Vinh cũng chui vào ngồi trong ngực của hắn, im lặng không quấy rối, chỉ mở một đôi mắt to tò mò nhìn chữ trên màn hình.
Bé hình như đang nghiên cứu mấy chữ này có cái gì vui không, nghiên cứu thật lâu sau cuối cùng chỉ vào một chữ "my" và một chữ "my" khác, vui vẻ nói với Thiệu Trường Canh: "Hai chữ này giống nhau!"
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!