Từ sau hôm đi mộ viên bái tế xong, bí ẩn về thân thế tạm thời bỏ qua một bên, cuộc sống ở chung của Thiệu Vinh và Thiệu Trường Canh tựa hồ đã trở lại như trước.
Chỉ là, thỉnh thoảng lúc ôm hoặc tiếp xúc thân thể, trong lòng Thiệu Vinh lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái.
Bởi vì không có quan hệ huyết thống, cậu cũng không thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Thiệu Trường Canh như trước.
Rất nhanh lại đến cuối năm, Thiệu Trường Canh bận rộn ở bệnh viện mở hội nghị tổng kết, Thiệu Vinh bận rộn ôn thi cuối kỳ ở trường, hai bên đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, thời gian ở chung giữa hai cha con lại càng ít đến đáng thương.
Ngày 15 tháng 1 hôm nay, Thiệu Vinh đến trường thi môn tiếng Anh cuối cùng. Lúc vào trường thi, đột nhiên nhận được tin nhắn của Thiệu Trường Canh: "Thiệu Vinh, cố gắng thi tốt."
Chỉ là vài từ đơn giản nhưng lại làm cho Thiệu Vinh nhịn không được trong lòng ấm áp, nụ cười cũng hiện lên rõ ràng.
Cho dù không phải ba ruột thì thế nào, baba bận rộn nhiều việc mà vẫn nhớ rõ thời gian thi cử của mình, cẩn thận để tâm mình như vậy, khiến cho Thiệu Vinh rất cảm động.
Có lẽ từ trước đến nay Thiệu Vinh ít khi nói cười tuỳ tiện, lúc này lại mỉm cười quá mức với di động làm những người xung quanh chú ý, mấy bạn học nhịn không được quay đầu nhìn cậu.
Thiệu Vinh bị mọi người nhìn có chút xấu hổ, vội vàng tắt điện thoại nhét vào trong túi.
Bàn bên cạnh có người nhìn chằm chằm cậu, Thiệu Vinh nhịn không được quay đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nam sinh mỉm cười đứng lên: "Bạn nè, bạn là Thiệu Vinh lớp 7 phải không?"
Không anh tuấn thành thục tao nhã giống như Thiệu Trường Canh, nam sinh trước mặt Thiệu Vinh có một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, lúc cười lên sẽ lộ ra một loạt răng nanh chỉnh tề.
Thiệu Vinh gật gật đầu, "Ừ, có gì không?"
Nam sinh tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Thi xong cậu thuận tay chuyền cho tớ tờ giấy đi, tớ không tham lam đâu, thật đó, chỉ cần đọc hiểu chọn câu nào là được."
Thiệu Vinh nhíu mày, "Gian lận trong thi cử nếu bị thầy phát hiện sẽ bị phê bình."
Nam sinh nhún nhún vai, "Cậu cứ đem abcd đổi thành 1234 là được rồi, ghi vô một tờ giấy ném cho tớ, cho dù bị phát hiện cũng không ai biết đó là cậu viết a. Lần này nếu không đạt yêu cầu tớ sẽ bị mẹ đánh á."
"Nhưng mà... Tớ với cậu cũng không quen biết."
"Tớ tên là Từ Cẩm Niên, vậy còn chưa phải là quen biết sao?"
"..."
"Tớ chỉ muốn đạt đủ chuẩn thôi, thật đó."
"..."
"Tớ đã gấp giấy tốt lắm, giấu trong tay áo không có ai phát hiện đâu."
"..."
"Yên tâm đi, ông già giám thị hôm nay thị lực rất tệ. Hơn nữa, cho dù có bị phát hiện, tớ sẽ không khai cậu ra đâu, tớ là người rất nghĩa khí."
"..."
"Rốt cuộc có được hay không, cậu nói một tiếng đi chứ?"
"... Được rồi."
Thiệu Vinh ở trường học cũng không có bao nhiêu bạn thân, cậu giao thiệp không tốt, thường xuyên cô độc một mình, gặp trúng loại bạn học mặt dày mày dạn tìm mình muốn đáp án, cậu thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú và khuôn mặt tươi cười sáng lạn chân thành tha thiết của đối phương, Thiệu Vinh đành phải bất đắt dĩ gật đầu đáp ứng.
Có điều, cậu chưa từng gian lận bao giờ, lần đầu tiên gian lận làm trong lòng Thiệu Vinh vô cùng khẩn trương. Cậu lấy tờ giấy giấu trong tay áo, thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của thầy giám thị vẫn đang ngó chừng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!