Chương 30: (Vô Đề)

Thiệu Vinh sau khi nghe được cái gọi là chân tướng thì vô cùng khiếp sợ.

Căn bản khó có thể tưởng tượng, trong vòng bốn giờ ngắn ngủi mình ngủ say, baba cư nhiên đã hoàn thành một ca phẫu thuật mạo hiểm như thế.

"Tại sao không nói cho con biết trước? Nếu ba nói sự thật cho con biết, con cũng sẽ không ngăn cản ba đi bệnh viện." Thiệu Vinh tâm tình phức tạp hỏi.

Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, "Nói cho con biết, con sẽ không thể đúng lý hợp tình ở trước mặt cảnh sát làm chứng cho ba. Đừng xem thường năng lực phán đoán thật giả của cảnh sát, Thiệu Vinh, con tuổi còn nhỏ, không giỏi về ngụy trang."

Thiệu Vinh trầm mặc, "Vậy, cảnh sát cũng không có nghi ngờ bệnh nhân trong phòng ICU kia sao?"

Thiệu Trường Canh gật đầu, "Số liệu kiểm tra bên ICU đã làm tốt rồi, cũng có bằng chứng chính xác của bác sĩ trực, hơn nữa... Cảnh sát cũng không thể không có chứng cứ gì mà mặc đồ bảo hộ xông vào phòng giám sát xốc chăn bệnh nhân lên để xem trên người người đó có dấu vết phẫu thuật hay không."

"..." Nghe giọng điệu ôn hòa giải thích của hắn, trong lòng Thiệu Vinh lại sinh ra ý nghĩ "baba nói đúng," cứ như phản xạ có điều kiện.

Cậu im lặng một lát, "Nhưng mà, tuy rằng mọi người đã cứu được cậu Kha Tiểu Uy kia, nhưng đối với người bị lấy thận mà nói, không phải rất bất công sao?"

Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ nói: "Dưới loại tình huống này, đây là phương pháp xử lý tốt nhất. Đổi lại là con, con chọn như thế nào?"

"..." Tâm tình Thiệu Vinh thật phức tạp.

Cái này thật sự rất khó chọn lựa, nếu đi nhầm một bước, liên lụy không chỉ mạng người mà còn cả toàn bộ danh dự của bệnh viện.

Lựa chọn của baba không thể nghi ngờ đúng là lý trí nhất.

Có điều... Vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

"Thiệu Vinh, có rất nhiều chuyện, không thể nói là tuyệt đối chính xác hay là tuyệt đối sai lầm..." Thiệu Trường Canh tiến lên từng bước, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thiệu Vinh, dịu dàng hỏi, "Ba đã nói hết tất cả cho con, con cảm thấy như thế nào?"

Thiệu Vinh gục đầu xuống, "Con biết, ba vì lo lắng cho bệnh viện nên mới làm ra quyết định như vậy, nhưng mà..."

"Nhưng mà trong lòng vẫn buồn, đúng không?" Thiệu Trường Canh dịu dàng nhìn cậu.

Thiệu Vinh gật gật đầu,"Đúng vậy."

"Bởi vì ba lợi dụng con mà con buồn sao?"

Thiệu Vinh tiếp tục gật gật đầu.

Thiệu Trường Canh cười nhẹ, ôn nhu đem Thiệu Vinh ôm vào trong lòng, "Baba xin lỗi con, được không?"

"..."

"Thật xin lỗi, Thiệu Vinh."

"..."

Lời xin lỗi dịu dàng như vậy, khiến cho Thiệu Vinh không khỏi liên tưởng tới năm sáu tuổi ấy. Mẹ qua đời không lâu, mình bệnh nặng chờ hắn trở về, sau khi hắn về nước liền lập tức đến bệnh viện hỏi thăm mình, cũng giống như lúc này, nhẹ nhàng đem mình ôm vào trong ngực, dịu dàng nói "thật xin lỗi, Thiệu Vinh, baba tới chậm", "có ba ở đây, về sau sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa."

Một khắc kia, đáy lòng mình thật sự cảm động đến tột đỉnh, nhịn không được bổ nhào vào trong ngực của hắn khóc rối tinh rối mù.

Lúc mình sáu tuổi, sau khi mẹ mất đi, rốt cuộc có một chỗ dựa yên tâm.

Có một người thân khi mình bệnh nặng sẽ tới bên giường thăm hỏi mình.

Tuy rằng hôm nay đã biết hắn không phải ba ruột, nhưng từ năm sáu tuổi đến mười sáu tuổi, trong khoảng thời gian mười năm dài đó, sự quan tâm và chiếu cố của hắn vẫn luôn cẩn thận như thế...

"Ba cam đoan, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, về sau ba sẽ không lợi dụng con làm bất cứ chuyện gì nữa," Thiệu Trường Canh thấp giọng nói, "Đây chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi, thời gian quá gấp, ba chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!