Chương 27: (Vô Đề)

Khi Tô Duy về nhà, Tô Thế Văn đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, người đàn ông khuôn mặt luôn băng lãnh, chỉ có lúc vào bếp mới ấm áp hơn một chút.

Tô Duy rửa tay xong đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi: "Anh giúp em nha?"

Đáp lại là một lời từ chối lạnh lùng: "Không cần."

Tô Duy đành phải lúng túng đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn hắn nấu cơm.

Biểu tình Tô Thế Văn lúc nấu cơm rất nghiêm túc; rửa rau, thái rau, bật bếp, đổ dầu thực vật vào nồi, đem rau cải bỏ vào xào, động tác đâu vào đấy, không loạn, ngay cả thớt thái rau cũng không lưu lại vết bẩn, phòng bếp sạch sẽ hệt như phòng thí nghiệm của hắn.

Những người thích sạch sẽ, tác phong luôn nghiêm cẩn* như thế.

*nghiêm túc, cẩn thận

Chỉ là, Tô Duy phát hiện mình càng ngày càng không hiểu em trai. Trước đây tính cách Tô Thế Văn quái gở kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra một bộ mặt thối hù người ta, sau này lớn lên, tuy rằng nói chuyện không có đả thương người như cũ, nhưng tính tình vẫn rất khó nắm bắt.

"Anh đang nghĩ cái gì?" Tô Thế Văn đột nhiên hỏi.

"À, anh đang nghĩ, có phải em tâm tình không tốt hay không," Tô Duy mỉm cười nói, "Bình thường đều là anh nấu cơm, chỉ có lúc tâm tình không tốt em mới chịu xuống bếp..."

Tô Thế Văn quay đầu, ánh mắt thâm thúy doạ người bắn về phía Tô Duy.

Tô Duy lập tức im lặng, bắt đầu lo lắng mình đã lỡ lời.

Tô Thế Văn trầm mặc nhìn y một lúc lâu mới đáp: "Đúng, tâm tình em thật sự không tốt."

Sau đó lại quay đầu đi, tiếp tục xào rau như không có việc gì.

Tô Duy sờ sờ mũi, ngượng ngùng hỏi: "Liên quan đến vụ án hôm nay phải không?"

Tô Thế Văn gật gật đầu.

Tô Duy an ủi: "Loại án này không dễ phá, không cần gấp, từ từ sẽ đến, chắc chắn một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng."

"Chân tướng thật sự quan trọng như vậy sao?"

Tô Duy ngẩn người: "Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Em làm pháp y không phải vì muốn tìm ra chân tướng sự thật sao?"

Tô Thế Văn im lặng.

Tô Duy nhẹ giọng nói: "Trên đời này không có kết cục nào hoàn hảo, chân tướng một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày, em không cần nôn nóng, vụ án buôn lậu nội tạng lần này có lẽ rất nhanh sẽ có manh mối..."

"Đủ rồi!" Tô Thế Văn đột nhiên cắt ngang, "Không cần lấy lý luận cảnh sát đến giáo huấn em!"

Tô Duy bị hắn rống to sợ tới mức sửng sốt.

Nghe giọng điệu hung dữ của hắn, hốc mắt không khỏi bắt đầu đỏ lên, Tô Duy cúi đầu nói: "Được, anh xin lỗi, anh không có ý giáo huấn em... Anh chỉ thấy tâm tình em không tốt, muốn an ủi em, lại không biết nói cái gì..."

Cằm đột nhiên bị một cỗ lực lớn nâng lên, trên môi cảm nhận được độ ấm nóng rực.

"A ..."

Đầu lưỡi của Tô Thế Văn linh hoạt cạy mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, nụ hôn nóng rực xâm nhập đến khoang miệng, nháy mắt đoạt đi hô hấp của Tô Duy.

"Ưm... Thế... Thế Văn..."

Hôn thật sâu, cũng thật bá đạo. Tô Duy thậm chí cảm thấy đầu lưỡi của hắn ở trong miệng mình kịch liệt ma sát, giống như muốn đem mình nuốt vào.

"Ưm..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!