Tô Duy đang muốn vào phòng giải phẫu, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cao ốc phẫu thuật.
Tay phải Tô Thế Văn cầm một thùng dụng cụ, trên người khoác chiếc áo ba đờ xuy trắng dài đến gối, đứng ở cửa, biểu tình trên mặt vẫn lạnh ngắt.
"Thế Văn," Tô Duy mỉm cười cùng hắn chào hỏi.
Tô Thế Văn quay đầu nhẹ nhàng gật một chút, tiếp theo lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với người trước mặt.
Trước mặt hắn là một thanh niên mặc cảnh phục, phần eo thắt một cái thắt lưng, nhìn qua rất nghiêm túc. Vành nón trên đầu che khuất lông mày thon dài, lộ ra một đôi mắt sắc bén lợi hại, trên mặt không có chút biểu tình nào, miệng khẽ nhếch, lạnh lùng như băng.
Hai cái núi băng đứng chung một chỗ chắc có rất nhiều đề tài để nói a.
Tô Duy nghĩ bọn họ hẳn là đang nói đến vụ án kia, dù sao án buôn lậu nội tạng đó đã chấn động cả nước, sáng sớm viện trưởng Thiệu triệu tập mọi người họp không nói, rất nhiều người ở bệnh viện An Bình cũng bị cảnh sát điều tra.
Tô Duy làm theo quy tắc nghề nghiệp "không nên nghe lén chuyện cơ mật", yên lặng xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, "Anh hai, qua đây chút đi."
Tô Duy ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía Tô Thế Văn, không chắc chắn hỏi: "Em gọi anh?"
Tô Thế Văn tựa hồ nhẫn nại cái gì, im lặng một lát sau mới bình tĩnh đáp: "Còn gọi ai là anh hai nữa chứ, chỉ có anh thôi."
Sắc mặt Tô Duy nhất thời túng quẫn, xoay người đi tới, nhìn thấy ánh mắt của vị cảnh sát kia liền ngượng ngùng nói: "Anh cảnh sát, có vấn đề gì cứ việc hỏi đi, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật," một bộ công dân tốt nghiêm túc tuân theo pháp luật.
Vị cảnh sát kia nhịn lại nhịn, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Tô Thế Văn lên tiếng: "Vị cảnh sát này họ Tô."
Tô Duy nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, có chút hấp tấp nói: "Cảnh sát Tô, có chuyện gì cứ hỏi đi, tôi sắp phải phẫu thuật rồi."
"Cậu ta là em họ em." Tô Thế Văn nói.
Tô Duy đột nhiên sửng sốt.
"Gọi anh lại đây chỉ muốn thuận tiện giới thiệu hai người với nhau mà thôi, không phải muốn lấy khẩu cung."
Tô Duy đỏ bừng mặt vươn tay, "Tô, Tô Sir, xin chào."
"Không cần gọi Tô Sir," cảnh sát trẻ tuổi nhẹ nhàng cầm tay Tô Duy, "Gọi em là Tô Viễn được rồi. Lúc trước luôn ở nước ngoài nên chắc Thế Văn ít khi nhắc tới người em họ này."
Tô Duy thành thật trả lời: "Ừ, chưa từng nhắc qua."
"…" Tô Viễn im lặng một lát, đột nhiên nói, "Bất quá, anh ấy lại rất hay nhắc tới anh."
Tô Duy ngẩn người, quay đầu nhìn Tô Thế Văn, "Nhắc tới anh?"
Tô Thế Văn giật giật khóe miệng, bình tĩnh nói: "Anh có thể đi phẫu thuật được rồi."
Tô Viễn phụ họa gật đầu, "Bọn em cũng cần phải làm việc."
"Ờ, được rồi." Tô Duy cái hiểu cái không, nhìn hai người kia một cái rồi xoay người bước vào toà cao ốc.
Lát sau, Lâm Hiên từ cao ốc đi ra, mỉm cười nói: "Tô Sir, bác sĩ Tô, tất cả phẫu thuật ở trung tâm cấy ghép nội tạng đã dừng hết, cũng đã dàn xếp thoả đáng với bệnh nhân và người nhà, viện trưởng Thiệu bảo tôi dẫn các anh vô lấy mẫu."
Tô Thế Văn gật đầu, "Viện trưởng Thiệu của các cậu, hiệu suất làm việc luôn rất cao."
Lâm Hiên cười cười không trả lời, lại nghe phía sau vang lên một thanh âm trầm thấp: "Thế Văn, được cậu thừa nhận tôi thật sự rất vinh hạnh."
Ba người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Thiệu Trường Canh từ văn phòng viện trưởng bên kia chầm chậm đi tới, trên mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!