Chương 20: (Vô Đề)

Sau buổi cơm tối, Thiệu Hân Du ân cần chạy vào phòng bếp rửa chén, anh cả Thiệu Xương Bình ngồi trong phòng khách cùng Từ Nhiên thảo luận chi tiết hôn lễ, Thiệu An Quốc lại đi vào thư phòng một mình.

Trực giác nói cho Thiệu Trường Canh biết, ông nhất định có việc muốn nói với hắn.

Quả nhiên không lâu sau, Thiệu Thần bước lại nói: "Bác hai, ông nội ở thư phòng có chuyện tìm bác."

Thiệu Vinh tựa hồ là uống rượu say, đang híp mắt nằm trên ghế sa lông ngủ bù, Thiệu Trường Canh vào phòng ngủ lấy cái chăn lông nhẹ nhàng đắp lên người cậu, lúc này mới xoay người đi đến thư phòng.

Thư phòng ở Thiệu gia vẫn giống như trong trí nhớ, giá sách làm bằng gỗ chiếm cả mặt tường, bên trên chất đầy các loại sách dày cộm, tạo một cảm giác thư hương thế gia nồng đậm.

Lúc bạn cùng tuổi còn đang đọc các loại truyện cổ tích nhiều màu sắc, Thiệu Trường Canh đã bắt đầu nghiên cứu các tập tranh ảnh tư liệu giải phẫu cơ thể người đủ màu của cha rồi; hắn cảm thấy tập tranh ảnh nội tạng người so với truyện cổ tích vẽ hoàng tử công chúa còn thú vị hơn, khi hắn mười ba tuổi gần như đã có thể đọc tên tất cả mười hai đôi dây thần kinh trong đại não người.

Thư phòng này tràn đầy kỷ niệm khi còn nhỏ của Thiệu Trường Canh.

Lúc này, Thiệu An Quốc đang ngồi bên bàn đọc sách, tuy đã không còn trẻ nhưng trên người ông vẫn còn loại phong phạm trầm ổn của đại tướng.

Thiệu Trường Canh đi đến trước bàn đọc sách, dừng bước hỏi, "Ba có chuyện tìm con?"

Thiệu An Quốc ngẩng đầu nhìn Thiệu Trường Canh một cái, sau đó đem một phần báo cáo bệnh trạng nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt của hắn.

Tên người bệnh là Thiệu An Quốc, kết quả chẩn đoán cuối cùng là một hàng chữ tiếng Anh: Alzheimer"s disease.

Bệnh Alzheimer, là một loại bệnh thần kinh bị thoái hóa, biểu hiện lâm sàng là khả năng nhận thức và trí nhớ suy giảm, người già trên 80 tuổi có tỷ lệ mắc bệnh cao nhất.

Thiệu An Quốc mới 60 tuổi cư nhiên lại mắc loại bệnh này, hiển nhiên là trúng vào xác suất "Alzheimer phát sớm" hiếm thấy.

Thiệu Trường Canh hơi hơi nhăn đầu lông mày: "Chẩn đoán chắc chắn rồi sao?"

Thiệu An Quốc gật đầu, "Ba đã đi tìm chuyên gia của bệnh này."

Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: "Ba không cần lo lắng, con có người quen ở ADI, là bạn tốt của sư đệ con, con sẽ liên hệ anh ta đưa ba ra nước ngoài trị liệu."

Thiệu An Quốc chỉ cười cười, "Ba rất hiểu loại bệnh này, con không cần dùng giọng điệu an ủi người nhà bệnh nhân nói chuyện với ba," ông dừng một chút rồi bình tĩnh nói, "Nguyên nhân loại bệnh này đến nay vẫn không rõ, phương pháp trị liệu vẫn còn trong giai đoạn tìm tòi, sau khi mắc bệnh còn có thể sống từ năm đến mười năm, nếu không được cũng có thể sống thêm ba năm."

"Cho nên, không cần buồn cho ba."

Thiệu Trường Canh trầm mặc.

Có người cha lí trí như vậy, hắn vốn không cần an ủi gì, nhưng giây phút nhìn thấy bản báo cáo chẩn đoán, làm con trai của ông hắn vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn giống như bị búa tạ đập.

"Tuy rằng còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng trí nhớ của ba đã suy yếu nhiều, lúc buổi sáng rời giường trong một chốc ba thậm chí còn không nhận ra mẹ con."

Nghe ông bình tĩnh tự thuật, lời nói giống như nghẹn trong cổ họng, Thiệu Trường Canh thật lâu cũng không nói nên lời.

"Gần đây ba luôn nhớ tới một ít chuyện cũ, có đôi khi trí nhớ sẽ trở lại thời điểm con và Xương Bình còn nhỏ. Ba nghĩ, đầu óc của ba đã bắt đầu tàn yếu rồi, thần kinh nguyên cũng không ngừng suy giảm, cho nên trí nhớ mới có thể..."

"Ba," Thiệu Trường Canh nhẹ giọng cắt lời ông, "Ba phải nhanh chóng nằm viện, nhận trị liệu đúng cách."

"Chúng ta đều biết tỉ lệ chữa khỏi loại bệnh này là cực kì thấp, cho nên không cần lãng phí nhiều thời gian ở bệnh viện làm gì, ba thà dành thời gian ở nhà," Thiệu An Quốc thở dài, nói sang chuyện khác, "Hôm nay ba gọi con tới là muốn tranh thủ lúc ý thức còn thanh tỉnh, nói cho con biết một chuyện."

"Ba nói đi," Thiệu Trường Canh ngẩng đầu nhìn ông.

"Có biết vì sao lúc đầu ba lại đem chức viện trưởng giao cho con không?" Thiệu An Quốc dừng một chút, "Không phải vì con có bằng quản lí, mà là vì tính cách của con đủ lý trí và bình tĩnh. Mỗi lần làm ra quyết định trọng đại, con nhất định sẽ xem xét kĩ càng mức độ lợi hại trong đó, sau đó mới đưa ra câu trả lời hợp lý nhất. Cũng vì như thế, con rất ít khi làm ra quyết định sai lầm."

"Nhưng mà, con cũng không có khả năng vĩnh viễn cũng không làm sai."

Thiệu An Quốc trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Trường Canh lại có chút sắc bén. Tuy rằng tuổi đã già, nhưng dù sao cũng từng là viện trưởng của một bênh viện lớn, khí thế không giận mà uy vẫn còn trên người như trước.

Ánh mắt Thiệu Trường Canh nhìn ông cũng dần dần trở nên thâm trầm, giảm thấp thanh âm hỏi: "Ý của ba là?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!