Thiệu Trường Canh tan tầm thì đột nhiên nhận được điện thoại của em gái Thiệu Hân Du: "Anh, tối nay về nhà một chuyến đi, nhớ mang theo Tiểu Vinh."
"Có chuyện gì?" Thiệu Trường Canh hỏi thật trực tiếp. Hắn không có nhiều thời gian đi hưởng thụ tình cảm gia đình đầm ấm gì đó, gần cuối năm là thời điểm bận nhất của bệnh viện.
Thanh âm Thiệu Hân Du nhỏ lại, tựa hồ có chút quẫn bách, "Ách, chỉ là em mang bạn trai về nhà đón năm mới, lần đầu tiên chính thức giới thiệu với người trong gia đình, hi vọng anh cũng có mặt..."
"Được rồi, anh sẽ trở về."
Trước đó Thiệu Hân Du đã đổi qua ba người bạn trai, bạn trai đầu tiên cũng là mối tình đầu của cô là một pháp y, bạn trai thứ hai là sư huynh học y học lâm sàng, người bạn trai mới nhất này nghe nói là một sinh viên tài giỏi đang học kinh doanh tên Từ Nhiên. Lần này Thiệu Hân Du muốn mang bạn trai về nhà, xem ra đại cục đã định chuẩn bị kết hôn rồi đây. Thiệu Trường Canh rất thương yêu em gái này, trong lòng cũng vui vẻ khi thấy cô rốt cuộc cũng tìm được nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, khóe môi nhịn không được giương lên, hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thiệu Vinh: "Sau khi tan học ra đứng trước cổng trường, baba tới đón con."
Rất nhanh nhận được tin hồi âm: "Dạ."
Sau khi tan tầm, Thiệu Trường Canh vào bãi đỗ xe khởi động chiếc Jaguar màu xám bạc của mình, khi lái đến cổng thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là y tá trưởng phòng giải phẫu Trần Đan.
Cô hiển nhiên cũng nhìn thấy xe hắn, nghiêng đầu cười chào hỏi: "Bác sĩ Thiệu tan tầm rồi?"
Cô không gọi hắn là viện trưởng Thiệu, mà vẫn gọi là bác sĩ Thiệu, không biết do thói quen hay do nguyên nhân khác. Thiệu Trường Canh cũng không quá để ý, dù sao đối phương lớn hơn mình rất nhiều, là nhân vật cấp nguyên lão theo cha rất nhiều năm, nói sao cũng xem như tiền bối.
Thiệu Trường Canh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói: "Muốn tôi tiện đường đưa cô đi đâu à?"
Trần Đan lắc đầu, lấy ra một phong thư trong túi đưa qua, "Vừa rồi tôi có đến phòng viện trưởng tìm anh, Lâm Hiên nói anh đã tan tầm, tôi cứ tưởng ngày mai mới đưa được cho anh chứ, không ngờ lại gặp nhau ở trong này."
Trên phong thư viết ba chữ to rõ ràng: đơn từ chức.
Thiệu Trường Canh không nghĩ ra được vì sao cô phải từ chức.
Hắn nhớ rất rõ ràng, nhiều năm trước trong một đêm tuyết rơi đưa cô về nhà thì bị kẹt xe, đó cũng là cái đêm Thiệu Vinh mất tích làm hắn nóng vội tự xuống xe đi bộ, đem xe ném lại nhờ cô lái về; ngày hôm sau cô đã lái xe tới bệnh viện, trong xe còn đặt rất nhiều đồ chơi tặng cho Thiệu Vinh.
Khi đó cô chỉ là một y tá ngoại khoa, còn nay đã là y tá trưởng của toàn bộ khu giải phẫu, các y tá trong bệnh viện đều kính trọng gọi cô một tiếng chị Trần, sự nghiệp cũng xem như đã đạt đến đỉnh.
Lúc này lại gửi đơn từ chức thật sự là không hiểu nổi.
Trần Đan cười giải thích: "Con gái tôi muốn đi du học, mấy năm nay tôi cứ luôn ở bệnh viện làm việc không ngừng, không có nhiều thời gian chăm sóc con bé, vừa vặn gửi tiết kiệm được một khoản tiền cho nên muốn cùng con bé sang nước ngoài."
Lý do này khó tránh có chút miễn cưỡng.
Vừa mới được thăng chức làm y tá trưởng, nay lại muốn vứt bỏ tất cả để xuất ngoại chăm sóc con gái, Thiệu Trường Canh hiểu tình thương của người mẹ rất vĩ đại, nhưng càng hiểu một người phụ nữ có lí trí sẽ không vì vậy mà bỏ dở cho sự nghiệp sáng chói của mình chỉ để chăm sóc đứa con gái đã trưởng thành.
"Đơn từ chức trước tôi giữ lại," Thiệu Trường Canh bình tĩnh nhìn cô, "Cho cô nghỉ ba ngày, cô về nhà suy nghĩ kĩ lại."
Trần Đan do dự một chút mới gật gật đầu nói: "Được."
Thiệu Trường Canh cũng không quá rối rắm vì vấn đề này, đánh nhẹ tay lái, xe chuyển hướng trường học của Thiệu Vinh.
Thập Nhất Trung vừa mới tan học, chuông hết tiết vang, cổng trường đã tuôn ra một đám học sinh; học sinh mặc đồng phục chỉnh tề giống như đàn kiến đông nghịt, ở trong đám nhóc quần áo giống nhau đó tìm người thật sự rất khảo nghiệm nhãn lực.
Thiệu Trường Canh dừng xe ở ngã tư đường đối diện, ánh mắt thâm thúy xuyên qua cửa kính xe quét về phía cổng trường; học sinh tốp năm tốp ba, nữ sinh vén tay áo, nam sinh khoác vai nhau, vẻ mặt hưng phấn tám chuyện, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, ngay cổng trường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Không giống mấy bạn học đang hào hứng líu ríu ở xung quanh, cậu có vẻ im lặng và thong dong, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến mình. Ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt bình tĩnh của thiếu niên, cậu đem hai tay nhét vào trong túi áo yên lặng cúi đầu đi đường, nhìn qua có chút hờ hững thản nhiên.
Hình ảnh đó làm cho Thiệu Trường Canh đột nhiên nhớ lại hồi trung học lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thế Văn.
Huyết thống quả nhiên có loại năng lực thần kì, tuy rằng tính tình Thiệu Vinh không lạnh nhạt giống người Tô gia, nhưng càng lúc càng lớn lại càng lộ ra nhiều phẩm chất riêng của người Tô gia. Cái huyết thống bug này quả là nhân tố mà con người không thể thay đổi được.
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, bấm di động gọi cho cậu.
Thiệu Vinh từ trong túi áo lấy ra điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình lập tức nở nụ cười, "Baba."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!