Chương 13: (Vô Đề)

Sau hôm tân niên khó quên đó, cảm tình của Thiệu Trường Canh và Thiệu Vinh tựa hồ càng thêm thân mật khắng khít.

Thiệu Trường Canh không còn đánh Thiệu Vinh nữa, như hắn đã hứa, Thiệu Vinh là bảo bối duy nhất trong lòng hắn. Hắn đau Thiệu Vinh, hắn cưng chiều Thiệu Vinh, hắn tình nguyện che mưa che gió cho Thiệu Vinh, cho Thiệu Vinh một cuộc sống áo cơm no đủ.

Thiệu Vinh muốn gì căn bản không cần mở miệng, chỉ cần trong mắt bé hiện ra một chút thích, Thiệu Trường Canh liền lập tức mua về.

—— Hắn thích nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của đứa nhỏ này.

Đồ dùng từ nhỏ của Thiệu Vinh, từ quần áo đến giày dép, tất cả đều do Thiệu Trường Canh tự mình chọn lựa; ngay cả túi xách, dụng cụ học tập cũng là Thiệu Trường Canh tự mình mua.

Tô Thế Văn thường giễu cợt hắn: "Cậu đang nuôi con trai hay đang chơi trò nuôi dưỡng thế?"

Thiệu Trường Canh cũng không thèm để ý mấy lời trêu chọc của Tô Thế Văn, hắn chỉ làm những gì mình cảm thấy chính xác.

Cha con hai người lúc đó vẫn thân mật như vậy, tình cảm tốt đến mức làm người ta ghen tị.

Lúc Thiệu Vinh hiểu được hình thức ở chung nguy hiểm này, là khi cậu lên trung học.

Từ khi tiếp nhận chức viện trưởng tới nay, cuộc sống của Thiệu Trường Canh cực kì bận rộn, thời gian ở chung cùng Thiệu Vinh cũng càng ngày càng ít. Cái rõ ràng nhất trong trí nhớ của Thiệu Trường Canh có lẽ là cảnh bé bổ nhào vào trong ngực của hắn ngọt ngào gọi "baba".

Nhưng thời gian trôi rất nhanh, năm tháng thấm thoát thoi đưa.

Thơ ấu của Thiệu Vinh thoáng một cái đã qua, bé con nhu thuận năm đó đang lớn lên rất nhanh, thân thể cao hơn, hai chân thẳng tắp thon dài, tóc đen như mực và màu da trắng nõn hỗ trợ lẫn nhau, tuổi còn nhỏ mà đã muốn hiện ra tất cả các gen ưu tú nhất của cha mẹ.

Bộ dạng cậu không hề giống An Phỉ, có lẽ càng giống cha ruột cậu.

Thiếu niên thích mặc màu trắng mang một loại khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, hơn nữa cá tính cậu lại im lặng không thích nói chuyện dễ khiến cho người ta nghĩ rằng cậu lạnh nhạt và khó tiếp cận.

Nhưng Thiệu Trường Canh rất hiểu đứa con trai này, tính cách của Thiệu Vinh không giống bên ngoài lạnh lùng như vậy, cậu chỉ hơi e ngại, không thích nói chuyện với người lạ. Từ nhỏ cậu đã sống trong hoàn cảnh tương đối kín, hơn nữa thuở còn bé mẹ qua đời vẫn còn ám ảnh trong lòng, này đó gộp lại khiến cậu hơi bị động ở phương diện giao tiếp, Thiệu Vinh không nói nhiều, chỉ có khi ở bên cạnh baba mới mỉm cười thoải mái hơn một chút.

—— Nụ cười xuất phát từ trong tâm như vậy nhìn rất đẹp.

Thiệu Trường Canh mỗi khi nhìn thấy Thiệu Vinh đều nhịn không được cảm thán, thiếu niên trong sáng xinh đẹp đấy thật sự là Thiệu Vinh năm đó ghé vào trong lòng mình chùi nước mắt sao?

Thiệu Vinh mười lăm tuổi, thân cao đã đến đầu vai Thiệu Trường Canh. Cậu rất chăm chỉ đọc sách nên Thiệu Trường Canh cũng không quá quan tâm thành tích học tập của cậu, thành tích kiểm tra trung học của cậu vượt qua bản điểm chuẩn nên trúng tuyển đến hơn 80 phần trăm, nghĩa là cậu có thể tùy ý lựa chọn trường học.

Đó là một buổi chiều muộn ngày chủ nhật, Thiệu Trường Canh đang tựa vào trên sô pha xem báo, Thiệu Vinh đột nhiên chậm rãi xích lại, cúi thấp đầu ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhất định là có chuyện muốn nói mà không biết nên mở miệng như thế nào. Thiệu Trường Canh cảm thấy buồn cười, cố ý không để ý tới cậu, tiếp tục xem báo của mình.

Thiệu Vinh ở bên cạnh yên lặng ngồi thật lâu, cậu nghĩ ba sẽ mở miệng hỏi cậu "tìm ba có việc gì," rồi cậu mới nói tiếp, nhưng ba cư nhiên không để ý tới cậu, thậm chí sau đó còn trực tiếp nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn đem cậu xem như trong suốt...

Trầm mặc thật lâu sau, thấy Thiệu Trường Canh vẫn không để ý tới mình, Thiệu Vinh rốt cuộc không nhịn được, mở miệng gọi: "Baba."

Thiệu Trường Canh mở mắt ra liếc cậu một cái.

Thiệu Vinh nhỏ giọng nói: "Con có việc muốn nói với ba."

"Ừ," Thiệu Trường Canh thản nhiên đáp.

Thiệu Vinh do dự một chút mới tiếp tục nói: "Bên cạnh thư phòng không phải có một gian phòng ngủ sao? Ách, con tính sau này ngủ một mình trong phòng đó."

"À," Thiệu Trường Canh cười như không cười nhìn cậu, "Là giường của ba không đủ lớn đẩy con xuống sao?"

Thiệu Vinh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải, buổi tối con làm bài tập sợ sẽ ảnh hưởng đến ba."

Thiệu Trường Canh mỉm cười, "Không có gì, ba không sợ con ảnh hưởng."

"Baba..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!