Thu gọn nội dungYến Nguyệt bật khóc thút thít nói:
"Chủ nhân, ta và Đường Liệp cũng không có bất luận cái gì là tình yêu nam nữ, ta chỉ cảm thấy hắn không phải là gian tế của Lam Đức đế quốc."Mai Thiến cười lạnh nói:
"Đến lúc này, không thể ngờ là ngươi còn vì hắn nói chuyện!"
Mai Thiến sắc mặt trầm xuống, cô ta đương nhiên biết Đường Liệp không phải là gian tế, chính mình sở dĩ cừu hận Đường Liệp kỳ thật là do nguyên nhân khác, bất quá nguyên nhân đó không thể tùy tiện nói với người ngoài.
Yến Nguyệt lại nói:
"Ta sở dĩ cho hắn thực vật, là bởi vì Đường Liệp giúp ta trị bệnh tình đã nhiều năm, chủ nhân hẳn là biết ta mỗi khi đến thời kỳ thì sẽ bị đau đầu không thôi, may mắn hắ giúp ta ra phương thuốc, ta uống xong quả nhiên thấy hiệu quả!"
Mai Thiến nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Liệp, nhìn cũng không cảm thấy tên tiểu tử hạ lưu này có vẻ gì giống thầy thuốc tế thế cứu người, cầm chắc là vì Yến Nguyệt giải vây cho hắn mà bịa lý do.
Lạc Thải vẫn đối với việc Yến Nguyệt được sủng ái mà trong lòng mang ghen ghét, bây giờ nắm được cơ hội, vừa vặn bỏ đá xuống giếng, nói:
"Chủ nhân, đã Yến Nguyệt thừa nhận tội, chuyện này không còn đáng nghi."Mai Thiến căm tức nói với Lạc Thải:
"Ta làm việc chẳng lẽ còn cần ngươi chỉ giáo sao?"
Nguồn tại http://Lạc Thải ngượng ngùng ngậm miệng lại. Ánh mắt Mai Thiến chuyển hướng Yến Nguyệt, vẻ mặt phức tạp thở dài một hơi:
"Yến Nguyệt, ngươi làm cho ta quá thất vọng, quốc có quốc pháp, làm gì cũng có luật lệ, ta không thể bởi vì một mình ngươi mà phá hủy quy củ của nghề."
Cô ta cắn cắn môi anh đào, thật vất vả mới quyết tâm nói:
"Đánh Đường Liệp hai mươi roi thật nặng cho ta, đem hai người bọn họ bỏ vào khoang nước trong thuyền, đợi sau khi lên bờ, lại sẽ xử lý!"
Trong lòng Đường Liệp âm thầm kêu khổ, xem ra Mai Thiến đối với Yến Nguyệt hạ thủ lưu tình, nếu không vì sao chỉ ra đòn hiểm với mình mà buông tha cho nàng. Yến Nguyệt yên lặng giao chìa khóa cho Mai Thiến, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mai Thiến hướng Lạc Thải nói:
"Chìa khóa này tạm thời để ở chỗ của ngươi, chuyện của Yến Nguyệt ta không hy vọng phát sinh lần thứ hai!"
Hai mươi roi da làm cho Đường Liệp da tróc thịt bong, vài lần phải ngất đi lại bị nước lạnh xối tỉnh, sau khi dùng hình, hắn và Yến Nguyệt đều bị bỏ vào trong khoang nước.
Khoang nước kỳ thật là một loại thủy lao dùng để giam giữ nô lệ, nước ngập đến eo, sau khi đóng cửa khoang, bên trong đen ngòm, đưa tay không thấy được năm ngón, không khí tanh hôi nặng nề, chỉ muốn ói.
Trên người Đường Liệp bị đánh cho da tróc thịt bong, nước bên trong khoang đều là nước biển độ muối rất cao, miệng vết thương sau khi bị ngâm càng thống khổ, hắn dùng hai nắm tay nện lên vách thuyền để dời đi sự đau nhức vì roi đánh.
Yến Nguyệt yên lặng ngồi trong nước biển, buồn bã rơi lệ, qua hồi lâu, đột nhiên không nghe được tiếng rên rỉ của Đường Liệp, trong lòng hoảng hốt, còn tưởng rằng Đường Liệp đau nhức đến ngất đi, kinh hãi hỏi: Ngươi có sao không?Đường Liệp run giọng nói:
"Khỏe cái rắm! Thiếu chút nữa bị tiện nhân Mai Thiến giết chết ta rồi..."Yến Nguyệt nghe được hắn mở miệng làm nhục chủ nhân, lạnh lùng nói:
"Không được vũ nhục chủ nhân nhà ta!"
Đường Liệp đã qua cơn đau đớn ban đầu, bây giờ đã giảm bớt hơn rất nhiều, thấp giọng nói:
"Cô ta đối với ngươi không chút lưu tình, uổng cho ngươi còn xem cô ta là chủ nhân!"Yến Nguyệt khóc nức nở trong bóng tối:
"Chuyện này cũng là do ta sai!"
Đường Liệp tàn bạo nói:
"Nhất định là ả tiện tỳ Lạc Thải kia mật báo, nếu không Mai Thiến làm sao biết?"Yến Nguyệt thở dài, có chút kỳ quái hỏi:
"Bất quá ta rất hiếm thấy chủ nhân cừu thị người khác như vậy, rốt cuộc ngươi làm chuyện gì khiến cô ấy tức giận?"
Đường Liệp nhớ tới tình hình lúc mới gặp Mai Thiến, dục vọng trong nội tâm không khỏi bốc lên, có lẽ là vì duyên cớ lực chú ý bị dời đi, trong lúc nhất thời hắn quên đi sự đau đớn của vết thương, cười tủm tỉm nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!