Lăng Ưng và Huyên nhi một trước một sau hướng thần tượng Đa Trắc bay đi, bởi vì trên người có thêm gánh nặng, bọn họ bay với tốc độ chậm hơn nhiều, xuyên thấu qua màn khói, có thể nhìn thấy bên dưới có nhiều điểm hỏa quang, may là bọn họ đi qua làn khói cuồn cuộn dày đặc, cũng không khiến cho quân đội đế quốc chú ý.
Pho tượng thật lớn của chân thần Đa Trắc ở trước mắt, Lăng Ưng bắt đầu lao xuống phía dưới, đại quân đế quốc còn chưa tấn công đến nơi đây, hắn có thể yên tâm lướt đi. Bạn đang xem tại - .
Tới gần mặt đất còn chừng mười thước, Lăng Ưng đột nhiên buông tay, Nhã Dịch An kêu thảm từ không trung rơi xuống, hắn không nghĩ tới Lăng Ưng lại thật sự thả mình xuống.
Thân thể nặng nề té rớt trên mặt đất đầy sỏi, kích khởi một đoàn bụi mù dày đặc, chịu đựng đau đớn nhìn lại, Đường Liệp cũng đã rơi trên mặt đất, chỉ khác là Đường Liệp rơi hai chân chấm đất, thân thể theo quán tính chạy vọt hai bước, sau đó vững vàng đứng lại, còn hơn mình tán loạn nhếch nhác không thể so sánh nổi.
Thể lực của Huyên nhi đã đạt tới cực hạn, rốt cuộc chịu không nổi sức nặng của Huyền Ba, nhưng trong đáy lòng vẫn không muốn buông tha, bởi vì mệt nhọc quá độ, nàng thậm chí ngay cả động tác bay cơ bản nhất cũng không thể hoàn thành, cùng Huyền Ba đồng thời rơi xuống.
Đường Liệp tay mắt lanh lẹ, đi nhanh vọt tới vị trí các nàng rơi xuống, triển khai cánh tay chuẩn xác tiếp được hai nàng, lực rơi cường đại làm cho thân thể Đường Liệp nặng nề lún xuống, hai chân ngập vào sâu trong cát đá.
Thị lực của Đường Liệp tiến bộ nhảy vọt, hắn rõ ràng nhận ra hai người kia đều là Dực tộc võ sĩ, trong đó một tên là Liệt Trảm. Lăng Ưng vững vàng rút ra trường cung màu vàng kim sau lưng, tỉnh táo nói:
"Các ngươi đi trước, ta cản phía sau!"
Đường Liệp thoáng do dự, Nhã Dịch An giữ chặt cánh tay hắn nói:
"Đi nhanh đi, chúng ta ở lại không trợ giúp được gì cho hắn."Đường Liệp đành gật đầu, kéo tay Huyền Ba, đi theo phía sau Nhã Dịch An hướng nền đất thật lớn của thần tượng bỏ chạy.
Bảy mũi tên lao nhanh liên hồi bắn tới trong ngực Liệt Trảm, trên không trung hình thành một đạo sáng bạc, trong tay Liệt Trảm là cây trường mâu như con rắn nhắm vào một mũi tên đầu tiên cản tới, trường mâu ma xát vào bóng đêm với tốc độ cao biến thành màu đỏ nóng rực, trong tích tắc tiếp xúc cùng mũi tên, độ nóng kinh người trong phút chốc bộc phát ra năng lượng cường đại, quang hoa rực rỡ chói mắt từ điểm tiếp xúc của hai người hướng chung quanh bắn ra.
Ngay cả hai bên quyết chiến, Lăng Ưng và Liệt Trảm cũng không khỏi cùng nhắm mắt lại. Liệt Trảm bằng vào cảm giác siêu nhân nhất đẳng nhất nhất đẩy ra những mũi tên bắn về chính mình, hai tay nhận lấy lực công kích thật mạnh làm cho chết lặng, đến cuối cùng hai tay tiếp xúc trường mâu cũng cảm thấy từng trận nóng rực.
Cơ hồ đồng thời Lăng Ưng và Liệt Trảm mở ra hai mắt, ánh mắt sắc bén gặp nhau trên không trung, lúc này không chút kém cỏi với sự tiếp xúc của mũi tên và trường mâu, làm cho trong nội tâm hai người cảm thấy một trận chấn động thật sâu.
Trường mâu trong tay Liệt Trảm ở trên không trung vẽ ra một vòng tròn, vòng tròn thong thả hướng vào trong co rút lại chỉ còn một điểm, hắn vẫn đang chờ đợi được đánh một trận, tinh lực đang ở trạng thái đồng hội đồng thuyền.
Đồng tử của Liệt Trảm dò xét trường đao trong tay Lăng Ưng, thị lực siêu nhân đã phát hiện, mũi đao đã run rẩy, Lăng Ưng giống như nỏ mạnh hết đà, vừa rồi liên tục bắn ra bảy mũi tên đã làm cho Liệt Trảm sinh nghi, lúc này biểu hiện đã làm cho trong lòng Liệt Trảm chứng thật, sát khí cường đại dùng Liệt Trảm làm trung tâm hướng Lăng Ưng bỗng nhiên nghiền ép đi, Liệt Trảm tin tưởng và tinh lực ở trong thời gian ngắn tăng lên tới đỉnh, hắn phải bắt kịp thời cơ khó được này, một mâu phải xuyên thủng ngực Lăng Ưng.
Nhóm người Đường Liệp chạy trốn tới bên cạnh nền thần tượng, võ sĩ Dực tộc đi cùng lúc với Liệt Trảm cùng đã truy đánh tới phía sau bọn họ, Đường Liệp trở tay rút ra trường đao, với tốc độ bây giờ của bọn họ, khẳng định không thể thoát khỏi sự truy kích của võ sĩ Dực tộc này.
Đường Liệp giận tím mặt, tên hỗn trướng này không thể ngờ lại hạ sát thủ đối với tỷ muội đồng tộc, căn bản không hề có nhân tính.
Tay trái kéo Huyên nhi ra phía sau, tay phải cầm trường đao gào thét nghênh đón, chiếc sừng Long Tích Dịch được chế tạo thành trường đao độ sắc bén viễn xa binh khí tầm thường, trường đao và phá xương phủ với tốc độ cao nhất giao nhau, vậy mà đã chém đứt phá xương phủ nặng nề thành hai, trường đao còn dư lực không nghỉ, tiếp tục gào thét bay tới, không chút trở ngại chém thẳng vào trên vai trái của Dực tộc võ sĩ.
Một sợi dây nhỏ màu trắng từ trên vai hắn xuất hiện, rồi sau đó chậm rãi mở rộng, hiện ra cân màng, sau đó là xương cốt trắng xóa cùng cơ thể đỏ tươi, máu tươi từ miệng vết thương phun ra, Dực tộc võ sĩ hoảng sợ quay đầu đi, đã thấy cánh trái của bản thân chậm rãi thoát ly khỏi thân thể hắn.
Dực tộc võ sĩ bộc phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế, thân thể nghiêng về phía trước lủi tới vài thước, đáng tiếc một chiếc cánh phải còn lại không thể duy trì hắn bay với khoảng cách xa, ngã lộn nhào rơi xuống phía dưới, tới gần bên người Đường Liệp, Đường Liệp toàn lực hoành trường đao trong tay một cái, cắt xuống thân thể hắn thành hai, nếu không phải căm hận Dực tộc võ sĩ này đối với Huyên nhi ra sát thủ, Đường Liệp sẽ không kiên quyết hạ độc thủ như thế.
Mắt thấy nửa thân hình của Dực tộc võ sĩ vẫn đang co giật trên mặt đất, nội tạng và ruột gan tuôn ra nhầy nhụa, Huyên nhi và Huyền Ba buồn nôn đến thiếu chút nữa ói ra.Đi nhanh lên! Nhã Dịch An lớn tiếng kêu lên. Đường Liệp kéo tay Huyên nhi và Huyền Ba tiếp tục bỏ chạy về phía trước.
Trường mâu hình rắn với tốc độ cao hướng tới ngực Lăng Ưng, Lăng Ưng không ngờ là không làm ra bất cứ động tác gì né tránh, đón lấy trường mâu của Liệt Trảm bay tới, năm thước... ba thước... một thước mũi mâu trong tích tắc sắp tiếp xúc thân thể của hắn, hai cánh Lăng Ưng bỗng nhiên giao nhau ở trước thân thể, lông chim thật dài bắn ra, giữa Liệt Trảm và hắn phủ đầy lông chim màu trắng, phân ra từ các góc độ hướng Liệt Trảm vọt tới.
Lông chim mặc dù đối với Liệt Trảm tổn thương cũng không quá lớn, nhưng lại nghiêm trọng quấy nhiễu tầm mắt của hắn, mũi mâu xuyên qua những lông chim đâm vào thân thể Lăng Ưng, nhưng đồng thời Liệt Trảm cảm giác được có một cỗ hàn ý xuyên thấu ngay ngực của mình.
Lăng Ưng mặc dù bụng dưới bị Liệt Trảm đâm trúng, nhưng trường đao trong tay không hề run rẩy chút nào, hắn lạnh lùng nói:
"Ngươi quá tự tin, trừ phi chết đi, cây đao trong tay ta tuyệt sẽ không run rẩy!"
Trường đao dùng lực rút ra khỏi thân thể Liệt Trảm, một đạo máu tươi theo động tác của hắn bắn nhanh ra. Liệt Trảm phát ra một tiếng tru thống khổ, chấn động hai cánh kiệt lực hướng phía trên bay đi, phía sau kéo theo một đường máu thật dài.
Lăng Ưng che bụng dưới, máu tươi từ kẽ tay tuôn ra, hắn dùng lực cắn chặt răng, hướng ngược lại gian nan bay đi... Nhã Dịch An dùng sức đẩy ra hòn đá bên dưới thần tượng, trước mắt bọn họ hiện ra một miệng hang đen tối, Nhã Dịch An dẫn đầu nhảy xuống, Đường Liệp nhảy theo, sau đó tiếp lấy Huyền Ba và Huyên nhi.
Trong bóng tối sáng lên một quang mang chói mắt, cũng là Nhã Dịch An lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng thông đạo bên dưới. Đường Liệp nhờ vào ánh sáng dạ minh châu nhìn chung quanh, bọn họ đang ở trong một căn hầm vuông vức, phía trước tà tà nghiêng xuống, kéo rất dài, chẳng biết đi thông nơi nào.
Trong lòng Đường Liệp lo lắng cho an nguy của Lăng Ưng, hướng Nhã Dịch An nói:
"Ngươi đưa các nàng đi trước, ta quay về xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!