Sùng Văn Hầu gương mặt cười cười ngồi bên dưới, thái tử Huyền Diên lại ngồi ghế trên, đang cầm một tiểu đao tinh mỹ, đang lướt trên ngón tay, tay của hắn dài mà có lực, màu sắc trắng bệch, mắt của hắn đã khôi phục bình tĩnh, vừa mới phát tiết sự điên cuồng một trận làm cho hắn thật tận hứng và thỏa mãn.Tiện nhân kia đâu? Thanh âm của Huyền Diên lãnh khốc như băng ngưng kết. Sùng Văn Hầu Chu Dực bồi cười nói: Chỉ sợ đã chết!
Ba! Huyền Diên vỗ mạnh lên bàn một cái, bình trà nhảy dựng lên, rơi xuống mặt đất, vỡ vụn ra, nội tâm Chu Dực không tự chủ được run rẩy, ánh mắt nhìn xuống đất.Đem cô ta tới đây! Tiếng rít trong hàm răng nghiến chặt của Huyền Diên vang ra. Chu Dực thấp giọng nói:
"Điện hạ, chúng ta hay là rời đi thôi..."Huyền Diên căm tức nhìn Chu Dực, trong đôi mắt màu lam âm u tràn ngập vẻ phẫn nộ điên cuồng, câu nói phía sau của Chu Dực bị dọa nuốt ngược trở vào.
Đỗ Toa Toa từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Huyền Diên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại thiêu đốt ngọn lửa cừu hận.
"Ngươi là lão bản của nơi này?" Huyền Diên nheo hai mắt, đem tiểu đao cầm trong tay gấp lại.
Đỗ Toa Toa chậm rãi gật đầu:
"Thảo dân Đỗ Toa Toa khấu kiến thái tử điện hạ!" Nàng quỳ rạp xuống trước mặt Huyền Diên. Huyền Diên không khỏi nao nao, không nghĩ tới Đỗ Toa Toa chỉ liếc mắt đã phá được thân phận của hắn, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Chu Dực, tưởng Chu Dực tiết lộ thân phận của hắn.
Sùng Văn Hầu Chu Dực cũng dị thường kỳ quái, lạnh lùng hỏi:
"Làm sao ngươi biết hắn là thái tử điện hạ?" Câu hỏi của hắn thật xảo diệu, vừa đưa ra nghi vấn của mình, vừa uyển chuyển hướng Huyền Diên biểu lộ mình không có tiết lộ thân phận của hắn.
Đỗ Toa Toa đưa tay đem Kim Long Bài tới trước mặt Huyền Diên, Huyền Diên đưa tay tiếp nhận, mới biết mình vô ý đánh rơi Long Bài nên tiết lộ thân phận. Đỗ Toa Toa nói:
"Hai vị yên tâm, chuyện này ta tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Huyền Diên hài lòng gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ tới nữ tử bị hắn đâm bị thương: Tiện nhân kia đâu?Đỗ Toa Toa hận không thể lập tức xông tới tát cho hắn hai bạt tai thật mạnh, nhưng lý trí bảo nàng phải khống chế hành động của mình, cung kính nói: Đã đưa đi cứu trị!
Huyền Diên cười lạnh nói:
"Hôm nay ta buông tha cho cô ta!" Đứng dậy đi ra ngoài cửa. Sùng Văn Hầu Chu Dực đi phía sau, thấp giọng cảnh cáo Đỗ Toa Toa:
"Tính tình Đỗ lão bản khôn khéo, có một số việc nên làm thế nào, không cần ta dặn ngươi phải không?"
"Hầu gia yên tâm, thảo dân biết."
Lúc này Sùng Văn Hầu Chu Dực mới rời đi. Vững tin đám người Huyền Diên đã rời khỏi Hoa Nguyệt Phường, Đỗ Toa Toa mới về phòng mình, Phúc Long Hải như đứng trong đống lửa đợi hồi lâu, nhìn thấy Đỗ Toa Toa hấp tấp vọt tới, nắm lấy tay áo nàng khẩn trương hỏi:
"Ra sao? Kết quả ra sao?"Đỗ Toa Toa giận tới cực điểm một quyền đánh vào bình phong ngọc lưu ly bên cạnh, đánh cho bình phong bể tan thành bốn năm mảnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tên vô liêm sỉ biến thái này, không thể ngờ... lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này ngược đãi đàn bà!"
Phúc Long Hải thấp giọng nói:
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"Đỗ Toa Toa nói: " Ta để cho Uyển Hoa giám thị động tĩnh của Ỷ Hồng Các, Huyền Diên căn bản là một tên cầm thú, hắn làm gì hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc, bắt đầu là dùng nến thiêu Lệ Kỳ, Lệ Kỳ chỉ là một cô gái còn ngây thơ chưa biết gì, làm sao chịu đựng được sự làm nhục của hắn, chẳng biết làm sao chọc giận hắn, Huyền Diên đã lấy đao ra, cắt đứt mặt của nàng, sau đó còn đâm một đao vào bụng dưới nàng.
"Phúc Long Hải hít sâu một hơi rét lạnh, hắn cũng không ngờ thái tử Huyền Diên lại tàn bạo như thế. Đỗ Toa Toa cả giận nói:" Hết thảy chuyện này là do tên mập đáng chết ngươi rước lấy đó!
"Phúc Long Hải cười khổ nói:" Chuyện này có quan hệ gì tới ta? Nếu không phải ngươi muốn lấy lòng Sùng Văn Hầu Chu Dực dẫn hắn tới nơi này, hắn làm sao nghĩ tới việc mang thái tử đến?
"Phúc Long Hải thở dài nói:" Giờ này nói gì cũng vô ích, chuyện này ngàn vạn lần không thể lộ ra ngoài, nếu không từ nay về sau Hoa Nguyệt Phường không còn được sống yên ổn trong đế đô nữa đâu.
"Đỗ Toa Toa tâm phiền ý loạn khoát tay áo:" Ta không muốn nghe ngươi dài dòng, không biết Lệ Kỳ đã ra sao?"
Kim đao đâm từ phía trước bụng dưới của Lệ Kỳ đến tận màng bụng sau lưng nàng, mũi đao lướt sát qua thận, cũng không làm bị thương tì tạng và thận, coi như là sự may mắn trong bất hạnh.
Đường Liệp đem bộ phận ruột bị tổn thương nghiêm trọng cắt bỏ, dùng vật hấp dẫn tự chế đem máu trong ổ bụng hấp ra, Lệ Kỳ mất rất nhiều máu, huyết áp và nhiệt độ cơ thể đều bị hạ rất thấp, đây là lần đầu tiên làm cho Đường Liệp cảm thấy cần thiết một bộ hệ thống truyền máu, lần này nếu có điều kiện cứu sống Lệ Kỳ, hắn lập tức đi tìm Kinh Mâu tham thảo một chút chuyện chế tác ra một hệ thống truyền máu.
Rửa sạch khâu lại vết thương thì dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng Đường Liệp từ miệng vết thương trên mặt Lệ Kỳ mà nhìn ra, người xuống tay trời sinh có tính hung tàn, miệng vết thương có hình uốn éo như con rắn, muốn chữa lại thì vô cùng khó khăn.
Bách Lệ Ti ở một bên hiệp trợ Đường Liệp, nhìn thấy thảm trạng của Lệ Kỳ, không ngừng rơi nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, sợ hãi sẽ quấy nhiều sự chữa trị của Đường Liệp.
Suy nghĩ chuyện sau này cho Lệ Kỳ, Đường Liệp dùng loại kim rất nhỏ khâu lại vết thương trên mặt cho nàng, mỗi một kim đều yêu cầu chuẩn xác, càng phải tốt hơn, nhưng miệng vết thương bị cắt ra quá mức vặn vẹo, có chút bộ phận phải cắt bỏ lớp da cho đối xứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!