Chẳng biết qua bao lâu, Đường Liệp từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau tới muốn nứt ra, mở mắt, cảm giác trời đất quay cuồng, hấp tấp nhắm lại. Bên tai truyền đến tiếng vui mừng của Phỉ Na:
"Đường tiên sinh, ngươi tỉnh rồi?"
Đường Liệp hơi ổn định một chút, chậm rãi giương đôi mắt, gương mặt xinh đẹp của Phỉ Na dần dần trở nên rõ ràng trước mắt hắn.
Đôi mắt đẹp màu lam toát ra ánh mắt thân thiết, ánh mắt này làm cho Đường Liệp cảm thấy một trận ấm áp, đồng thời lại cảm thấy vài phần xấu hổ, bởi vì dụng tâm bất lương của mình suýt nữa làm cho Phỉ Na hương tan ngọc nát.
Phỉ Na đương nhiên cũng không biết rõ chuyện, ngược lại bởi vì thủ hạ lầm đánh ân nhân cứu mạng của mình mà cảm thấy vô cùng áy náy, ôn nhu nói:
"Xin lỗi, đều là do thủ hạ của ta không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nghĩ là ngươi..." Nhớ tới việc Đường Liệp hôn môi mình, gương mặt Phỉ Na không khỏi có chút nóng rần lên, kỳ thật bây giờ nàng cũng không rõ ràng lắm vì sao Đường Liệp chọn dùng phương pháp cấp cứu kỳ quái này, đến tột cùng là có cần thiết không, hay là... Tiếng cười của Đường Liệp đánh gãy suy tư của Phỉ Na:
"Dưới tình huống đó, nàng đã mất đi năng lực hít thở, ta chỉ có thể dùng hô hấp nhân tạo để cứu nàng, cũng khó trách nữ binh thủ hạ của nàng hiểu lầm."
Phỉ Na nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại xấu hổ, không nghĩ ra trên đời có phương pháp cứu người cổ quái như vậy? Nàng đưa tay cầm tấm mền mềm lót phía sau Đường Liệp, cầm lấy chén tổ yến vẫn còn nóng hổi bên giường, ôn nhu nói:
"Phía sau gáy của ngươi bị đánh, chảy rất nhiều máu, ăn một chút cháo đi."
Lúc này Đường Liệp mới nhớ tới thương thế trên đầu mình, sờ sờ đầu, bên trên đã dùng băng gạc băng bó một vòng, đưa đầu tới tấm gương trước giường nhìn một chút, nhìn y như bộ dáng của một võ sĩ Nhật Bổn, trên đầu nổi lên một cục u lớn, có thể tưởng tượng nữ binh kia nhất định sử dụng hết toàn lực, trong lòng Đường Liệp còn sợ hãi, thở dài:
"Phỉ Na tướng quân, rốt cuộc ta hôn mê bao lâu?"
Một ngày một đêm.
Đường Liệp gật đầu, tiếp nhận chén tổ yến trong tay Phỉ Na, ăn như gió cuốn mây tan không còn miếng nào, lau miệng nói:
"Bây giờ cảm thấy có chút đói bụng, Phỉ Na tướng quân có thể mang đến cho cho chút thực vật?"Phỉ Na thản nhiên cười nói: Không có vấn đề!
Đường Liệp mặc dù trên đầu bị đòn nghiêm trọng, may là xương sọ của hắn cũng đủ cứng rắn, cũng không có bị trọng thương, hai ngày sau đã khôi phục như thường, phương diện tư duy trí nhớ không bị bất luận ảnh hưởng gì, xem ra sẽ không lưu lại di chứng.
Bất quá làm cho hắn thích thú là được dưỡng sức trong doanh địa của Phỉ Na, thương thế chỉ ba phần lại giả vờ đến mười phần, thẳng đến ngày Hắc Thiếp Nhĩ đại soái phải cắt chỉ mới theo Phỉ Na về đại doanh, đi cắt bỏ mối chỉ trên mắt Hắc Thiếp Nhĩ.
Hắc Thiếp Nhĩ nhiều lần cầm gương đồng, cơ hồ không thể tin được người trong gương chính là mình, còn trẻ hơn tới mười mấy tuổi so với lúc trước, nguyên lai mắt một mí biến thành hai mí, hai vết thũng dưới mí mắt cũng không còn nhìn thấy, cả người có vẻ anh tuấn trẻ trung hơn rất nhiều, hắn vuốt cằm lộ ra tia mỉm cười hài lòng:
"Ha ha! Đường tiên sinh quả nhiên hảo thủ đoạn, khuôn mặt này của lão phu không khác biệt gì với lúc bốn mươi tuổi."Đường Liệp nhân cơ hội nịnh nọt:
"Chủ yếu là thể chất của đại soái xuất chúng, tốc độ khôi phục siêu nhân nhất đẳng, nếu không cũng không đạt tới hiệu quả như vậy."
Ngàn mặc vạn mặc, duy vỗ mông ngựa không bao giờ lạc hậu, Hắc Thiếp Nhĩ đắc ý gật đầu nói:
"Đường Liệp, Phỉ Na nói chuyện kia với ngươi, có thể suy nghĩ lại lần nữa đi."
Hắn kiến thức y thuật siêu cường của Đường Liệp, chính thức sinh ra lòng mến tài, cho nên mới lại nhắc tới chuyện muốn Đường Liệp nhận lời làm thầy thuốc riêng cho hắn.
Đường Liệp cười nói:
"Đa tạ đại soái cất nhắc, nhưng từ nhỏ Đường Liệp đã lập chí hướng cứu vớt thương sinh vạn chúng, không muốn làm trái lại ước nguyện ban đầu của chính mình..."Hắc Thiếp Nhĩ cười nói:
"Điều này không có vấn đề, ngươi ở lại trong quân doanh nhưng cũng có thể xem bệnh cho người khác, ta cũng sẽ không hạn chế tự do của ngươi."
Đường Liệp áy náy nói:
"Tâm ý của đại soái ta xin lĩnh, nhưng Đường Liệp vẫn thích cuộc sống bây giờ."Nụ cười trên mặt Hắc Thiếp Nhĩ nhất thời thu liễm, còn chưa ai giống như Đường Liệp, dám trước mặt mọi người cự tuyệt ý tốt của hắn.
Phỉ Na biết tính Hắc Thiếp Nhĩ vui giận bất thường, nếu Đường Liệp chọc hắn mất hứng, hắn sẽ không xem trọng chuyện Đường Liệp từng cứu trị cho hắn mà sẽ ra tay khiển trách, hấp tấp ra mặt giải vây thay cho Đường Liệp:
"Đại soái, người tự có chí, Đường tiên sinh đã có chí hướng tự do như vậy, đối với dân chúng đế quốc mà nói là một chuyện tốt, chúng ta nên duy trì hắn mới đúng."
Đầu óc Đường Liệp xoay chuyển mau lẹ, nhân cơ hội nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!