Bóng đêm thâm trầm, Tư Mã Phỉ Phỉ tay chống cằm ngồi bên cạnh lò lửa, xuất thần nhìn lò lửa hừng hực, ánh mắt mê võng theo hơi nước mông lung trở nên càng mê ly. Đường Liệp đi vào cạnh nàng, đem bánh tráng cầm trong tay đưa cho nàng.
Tư Mã Phỉ Phỉ lắc đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đường Liệp, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói:
"Ngươi thật là một tên kỳ quái!"Đường Liệp cố ý trầm mặt xuống:
"Nể ngươi là người bệnh của ta, ta tạm thời tha thứ ngươi một lần!"
Tư Mã Phỉ Phỉ cười nói:
"Ngươi chẳng những là một người kỳ quái, mà còn là một tên ngốc."
"Tại sao nói ta như vậy?"Trong đôi mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ toát ra một tia ưu thương:
"Ca ca vì bảo vệ danh dự và địa vị của bọn họ, nhất định sẽ giết ta, ngươi tội gì cùng ta tìm cái chết vô nghĩa."
Không nghĩ tới tiểu tao đồ này còn có chút lương tâm, Đường Liệp cười nói:
"Ta có tự tin chữa tốt cho ngươi!"
"Như thế nào chữa cho tốt? Chẳng lẽ ngươi có bản lãnh biến ta trở lại thành một cô gái hoàn bích?" Tư Mã Phỉ Phỉ gây sự.
Đường Liệp đã nhìn thấy nàng đột nhiên nhích tới, trong lòng không khỏi có chút bối rối, dịch chuyển qua một bên, kéo xa khoảng cách với Tư Mã Phỉ Phỉ.
Tư Mã Phỉ Phỉ lại tiếp tục nhích thân hình tới gần Đường Liệp, dịu dàng nói:
"Nhìn ngươi cường tráng như thế, nhưng lá gan lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa từng chạm qua đàn bà?"Cổ áo của nàng chẳng biết từ khi nào rơi xuống vai trái, lộ ra đầu vai mượt mà nhẵn nhụi.
Đường Liệp hít thở bắt đầu trở nên dồn dập, tiểu tao đồ này rõ ràng đang dụ dỗ mình. Đường Liệp nói:
"Tư Mã tiểu thư, xin tự trọng..."Tư Mã Phỉ Phỉ ha hả cười rộ lên yêu kiều:
"Chúng ta chỉ sợ không còn sống trên đời này được vài ngày, vì sao không quý trọng thời gian trước mắt?"
Bàn tay nàng nhẹ nhàng thăm dò vào giữa hai chân Đường Liệp, vẻ mặt quyến rũ tới cực điểm:
"Ngươi là tên miệng không đúng tâm, ngoài miệng nói thật chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng thân thể vì sao lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, có phải là sợ hãi gia nhân của ta?"
Đường Liệp bị nàng trêu chọc khiêu khích khiến dục hỏa đốt người, trong đầu làm gì còn hai chữ sợ hãi tồn tại, hai tay đỡ lấy đầu vai Tư Mã Phỉ Phỉ, bỗng nhiên đẩy nàng ngã xuống trên đống cỏ.
Ánh mắt cực kỳ dã tính của Tư Mã Phỉ Phỉ đã tràn ngập hưng phấn, nàng dịu dàng nói:
"Lúc này mới là một nam nhân chính thức!"Đường Liệp cởi sạch quần áo trên người Tư Mã Phỉ Phỉ, nhìn thấy ngọc thể đường cong lả lướt của nàng, cả thân hình liền như bị lửa dục thiêu đốt.
Thân thể Tư Mã Phỉ Phỉ bày ra tư thái cực kỳ hấp dẫn, nũng nịu nói:
"Nhìn không ra ngươi là một con sài lang háo sắc bao thiên!"Đường Liệp phát ra một tiếng gầm nhẹ, cúi người hôn lên đôi môi anh đào ướt át tiên diễm của nàng, thân thể phá tan lực cản, tiến vào trong cơ thể ấm áp của nàng.
Lò lửa hừng hực, như muốn nướng nóng thân thể của Đường Liệp và Tư Mã Phỉ Phỉ đang lần lượt thay đổi triền miên, thái độ phóng mở với tình dục của Tư Mã Phỉ Phỉ làm Đường Liệp không thể ngờ, so sánh với Mai Thiến, Yến Nguyệt, nàng cũng giống như nữ tính hiện đại ở cuộc sống nguyên lai của Đường Liệp, không che giấu chút nào với nỗi khao khát của thân thể, tận tình hưởng thụ khoái cảm và vui thích do ân ái mang đến.
Tư Mã Phỉ Phỉ dưới sự tấn công của Đường Liệp, cả người đắm chìm trong từng đợt sung sướng cực độ, nàng bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ ai uyển sung sướng vốn chính là thuốc thôi tình rất hay, nhưng khi Đường Liệp nghe được cũng hết hồn, hắn che miệng của Tư Mã Phỉ Phỉ, sợ hãi nói:
"Hai tên võ sĩ còn ở bên ngoài, ngươi có phải là muốn hại chết ta?"
Tư Mã Phỉ Phỉ ha ha nở nụ cười, giật bàn tay Đường Liệp ra, dịu dàng nói:
"Người nhát gan! Bọn họ vừa điếc vừa câm, có thể nghe được cái gì? Ta càng muốn kêu to!"Đường Liệp giả ra bộ dáng hung thần ác sát, tàn bạo mắng:
"Tiểu tao đồ! Ta không giết chết ngươi không được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!